Hai tháng sau...
Hồ bơi trong hội quán náo nhiệt hẳn lên, hai đứa trẻ có thể bắt đầu thỏa sức đùa giỡn trong nước, hội chứng sợ nước giảm đi rất nhiều. Thẩm Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn giảm phần căng thẳng
khi nghĩ đến việc cho hai đứa trẻ làm bạn với nước, bọn trẻ xuống nước
an toàn mà không cần đến sự trợ giúp của hắn và Mẫn Như. Ánh mắt chăm
chú nhìn về phía Lạc Lạc, Bối Bối, Thẩm Dương nở nụ cười thỏa mãn nhất.
Ngoài giờ hội quán, Thẩm Dương thường ở cửa hàng của Mẫn Như với bọn trẻ,
giúp đỡ bà Thẩm và cô chạy bàn phục vụ, có lúc vắng khách Thẩm Dương
cùng hai đứa trẻ chơi đùa nói chuyện phiếm vô cùng tự nhiên thân thiết,
nhất là giữa hắn và Lạc Lạc, không có cái gọi là rào cản.
- Hai đứa chơi đủ rồi!
- 5 phút nữa thôi ạ! Dạ không đúng mười phút nữa nha chú.
- Sau mười phút không đứa nào đi lên chú sẽ cho rút cạn nước hai đứa có thể tự do đùa giỡn không cần nước.
- Chú Thẩm !!
Thẩm Dương bơi lên bờ giả vờ không nghe tiếng gọi của Lạc Lạc, Bối Bối, đi
thẳng vào phía trong khu vực cách li hồ bơi. Lần trước bọn trẻ có lý do
mới thích nghi được môi trường nước nên hắn để cho chơi thoải mái, đến
khi hai đứa lên bờ cơ thể mềm như cọng bún mới nấu. Bà nội và mẹ hắn đã
mắng ba người...
Nếu Thẩm Dương không có biện pháp với hai đứa
nhỏ, chắc chắn sẽ bị dụ dỗ như lần trước. Lần này không có chuyện tạm
thời mà trở thành chuyện gà không dám gáy sáng cũng vì sức nói
của Mẫn Như rất cao lấn át tiếng gà gáy.
Mười phút trôi qua dĩ
nhiên còn lì lợm chơi với nước, Thẩm Dương bắt buộc cho người rút cạn
gần hết nửa hồ, bọn trẻ mới không có cam lòng nhưng vẫn vịn thang mà đi
lên.
Sau đó hắn lái xe đưa hai đứa trẻ đi chơi ở công viên giải
trí. Tất nhiên không phải Lạc Lạc, Bối Bối chơi trò chơi của hai người
mà còn thêm Thẩm Dương người thứ ba vào nhập cuộc chung.Công viên giải
trí hôm đó đi đến đâu cũng nhìn ba người bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên.
Cứ nghĩ họ từ hành tinh khác đi lạc vào thành phố D.
Gần đây ở
bên cạnh hai đứa trẻ nhiều hơn thời gian hắn vùi đầu vào chuyện khác,
khiến cuộc sống độc thân của Thẩm Dương bị thay đổi rõ ràng. Mỗi lần hắn biến mất vài ngày, người trong nhà không có một chút thoải mái, thói
quen đó không còn thường xuyên nhưtrước, bà nội và bà Thẩm rất vui
mừng.
Tất cả đều là vốn dĩ.
Con người không có quyền đòi hỏi.
Thẩm chí là thay đổi vốn dĩ.
Cứ tin tưởng vào bản năng
Phó thác cho vốn dĩ
Thì... Thầm!!!
Mọi câu chuyện về Mẫn Như gia đình họ Thẩm không ai là không biết, bà nội
Thẩm trước đó rất phẫn nộ về Mẫn Như trách lối sống thật bồng bột, phóng khoáng, suy nghĩ không chiều lòng người. Thế nhưng sau đó bà nội ôm
chầm lấy Mẫn Như chan chứa nước mắt nói chuyện với cô.
Thẩm gia
không nhạo báng, chê cười Mẫn Như mà họ còn thật lòng giúp đỡ cho cô rất nhiều. Bà Thẩm bây giờ là người quan trọng trong cửa hàng thức ăn nhanh của cô. Mọi tình huống cấp bách luôn được bà Thẩm giải quyết gọn gàng.
Cửa hàng hoạt động nhộn nhịp hơn từ lúc khai trương, khách hàng đã rất quen thuộc với cửa hàng thức ăn nhanh này. Các món ăn mà cô chế biến khách
hàng ăn rất hài lòng, nhiều lần còn có người hỏi cô học những món ăn này từ đâu. Cô không thể nói đó đều là những món ăn ở thế giới thật cô đem
về thế giới tiểu thuyết.
Bà Thẩm thì nghĩ là do bà Ngô – mẹ ruột của Mẫn Như dạy cho cô. Bà Ngô thời còn đại học là một đầu bếp tự do
rất nổi tiếng. Các món ăn luôn có những nét đặc trưng riêng biệt, chỉ
cần nếm thử cũng hiểu là một người có thiên phú. Chính vì thế mới thu
phục được Ngô thiếu của Ngô gia.
Khi bà lấy ông Thẩm thì mọi
liên lạc với ba người bạn đều bị mất. Con trai của bà Tiêu và con trai
bà Thẩm lại có một thời gian trong quân sự làm bạn bè nên bọn họ mới có
khả năng liên lạc với nhau.
Bà Thẩm cũng không
ngờ Mẫn Như lại là người thân của bà Ngô và bà Tiêu. Nhìn bề ngoài cô vô cùng đơn giản, chững chạc của một người mẹ chẳng có một chút ương
ngạnh, kiêu căng của một tiểu thư. Tiếp xúc lâu ngày dường như tình cảm
bà Thẩm dành cho Mẫn Nhưchẳng khác gì mẹ con ruột cho nên việc gọi điện
báo với Tiêu gia hay Ngô gia, cô ở thành phố D luôn làm bà Thẩm im
lặng.
--- ------ --------
Mẫn Như và bà Thẩm đã xin nhập
học cho Lạc Lạc, Bối Bối. Hai đứa trẻ đến lúc bước vào lớp một và đi học bình thường như những đứa trẻ khác.
Hội chứng kì lạ đã giảm
không có gì đáng ngại cho hai đứa trẻ. Thủ tục nhập học cho Lạc Lạc, Bối Bối vô cùng phức tạp vì Mẫn Như không phải người dân ở đây. Bà Thẩm sẽ
phải là người trực tiếp đăng ký cho nhập học cho Lạc Lac, Bối Bối vì bà
là người thành phố D thì thủ tục sẽ nhẹ nhàng hơn.
Ngôi trường
mà mọi người cùng chọn là một ngôi trường quốc tế luôn đặt tiêu chí an
toàn và sự dạy dỗ cho trẻ em lên hàng đầu nên mọi người rất yên tâm.
Trường học lại rất dễ đưa đón gần khu chung cư của gia đình và cửa hàng
trung tâm mua sắm.
Người nhận hồ sơ của Lạc Lạc, Bối Bối là một
thầy giáo người nước ngoài có thể nói được tiếng bản xứ gật đầu vui vẻ
với bà Thẩm và Mẫn Như:
- Thủ tục nhập học đã hoàn tất! Tuần sau nhà trường sẽ chính thức khai giảng!
- Cám ơn thầy!
- Mẫn Như hai đứa nhỏ cần đi mua sắm một ít dụng cụ rồi!
- Vâng! Con định ngày mai sẽ dẫn hai đứa đi!
- Ừ! Nhưng để Thẩm Dương đưa ba người đi, ta sẽ thấy an tâm hơn!
- Nhưng....
- Con gái ngốc à! Thẩm Dương rất yêu thương Lạc Lạc, Bối Bối chắc chắn sẽ đưa bọn nhỏ đi mua đồ con không cần phải ngại!
Mẫn Như ngại ngùng gật đầu, cô không ngại hắn mà ngại hai đứa trẻ, bọn nhóc con rất
thích mua sắm để hắn đi lại vung tiền mua đồ cho bọn trẻ. Những thứ đồ
hắn mua có rẻ gì đâu, toàn đồ mắc tiền, hai đứa trẻ nhà cô chơi một lúc
rồi chán sẽ bỏ đi, không phải là uổng phí sao.
Mục đích cô chỉ
dẫn hai người đi mua dụng cụ học tập, hắn đi lại mua thêm các thứ linh
tinh cho bọn trẻ làm cô không thể phản bác.