Thành Phố D
Trời vừa rạng sáng, những tia nắng tuy với màu sắc
yếu ớt nhưng cũng xóa dần bóng đêm. Một làn gió nhẹ thổi qua, chúng khẽ
lay động vẫy tay chào một ngày mới. Nơi nào bên trong thành phố cũng có
trồng hoa hoặc trồng những cây che bóng mát, làm giảm bớt sức nóng gáy
gắt của ông mặt trời vào mùa hè.
So với các dãy phố khác, nơi đây yên tĩnh hơn.
Khu chung cư cao cấp nhất nhì thành phố D, mọi thứ vô cùng tốt, bao gồm cả
an ninh rất chặt chẽ. Mẫn Như chọn được nơi này đều thuận lợi cho hoạt
động đi lại.
Hai chiếc ô tô bán đi với giá cao, cô mới đủ tiền
mua một căn hộ thích hợp cho ba mẹ con. Sau ngày mai căn hộ mới, sẽ được hoàn tất, đồ đạc được chuyển vào đầy đủ. Bối Bối thích căn phòng bên
trái, hướng ra những tòa nhà, khu trung tâm mua sắm của thành phố, nên
đã giành với Lạc Lạc.
Lạc Lạc, một người anh trai, yêu thương em
gái, sau nhiều lần tranh cãi, cậu bé chấp nhận căn phòng bên trái, cửa
sổ phòng lại chiếu thẳng ra bờ sông Von mạnh mẽ của thành phố, gây cảm
giác thoải với Lạc Lạc.
Mặc dù mới hơn 6 giờ sáng, cô dậy từ rất
sớm chuẩn bị bữa sáng cho Lạc Lạc, Bối Bối, soup gà và sữa tươi thanh
trùng rất hấp dẫn. Mẫn Như đổ soup vào tô, dọn chén muỗng ra bàn ăn, sau đó cởi bỏ tạp dề chạy về phòng gọi hai đứa trẻ thức dậy.
Cô mở
cửa phòng Bối Bối, không nhìn thấy cục thịt nhỏ bảo bối ngủ trên giường, mới chạy sang phòng Lạc Lạc. Trong phòng, hai cục thịt nhỏ đang nằm ngủ cạnh nhau, Bối Bối khi nào trốn sang phòng Lạc Lạc. Đẩy cửa bước vào,
cô hôn trán rồi lay lay người của hai đứa. Lúc sau, vẫn không có động
tĩnh gì, hai đứa trẻ hôm nay giở thói lười biếng ra rồi. Được thôi, muốn chơi với người mẹ là Mẫn Như sao?
Cô cũng chui lên giường, nằm
cạnh hai đứa trẻ, rồi lấy tay thọt cù lét vào hai đứa. Trên giường, phát ra một trận huyên náo, tiếng trẻ con vang cả phòng, miệng run cười bần
bật:
-Mẹ… ơi! Tụi con haha.. th..ua..
-A…Bối Bối nói… đú..ng, đừng thọ..t ..ha..hi..
Ba mẹ con đùa giỡn một lúc trên giường, Mẫn Như mới chịu buông tha cho hai đứa trẻ. Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn tỉnh dậy, trở về phòng đánh răng
rửa mặt, còn cô lại đi ra sắp xếp bữa sáng lần nữa.
Hai cục thịt
bảo bối, làm sạch cơ thể, tỉnh táo ngồi trên bàn ăn. Mẫn Như múc từng
muỗng soup vào chén cho Lạc Lạc, Bối Bối. Hai đứa trẻ này, là một đội
tham ăn, húp rất nhiều soup, uống thêm sữa, nhưng vẫn than đói. Cô bắt
buộc nấu lần hai, sau lần này, hai đứa đã no căng bụng, thế mà miệng lại than:
-Ôi, mẹ ơi! Tụi con rất no, hôm nay không cần quét nhà phải không ạ!
Lười biếng, và lười biếng, Bối Bối, Lạc Lạc đang tìm cách chối bỏ nhiệm vụ
của mình. Mẫn Như thu dọn chén bát vào bồn, bị các con đẩy trách nhiệm.
Cô mỉm cười tươi rói, nói ra nảy giờ, hai đứa muốn hưởng thụ cuộc sống
nhàn rỗi. Cô sẽ toại nguyện, nhưng trước hết cô nên loại trừ thói lười
biếng này a!!!
-Được thôi! Nếu hai đứa mong muốn, mẹ sẽ đồng ý.
Nghe câu trả lời của Mẫn Như, hai cục thịt lười biếng ngồi bật dậy như lò xò đàn hồi, mẹ đồng ý, hôm nay trời sẽ mưa to, có khi bão kéo dài vài ngày mà xem. Nhưng nhìn mặt cô nở nụ cười, hai đứa thấy nham hiểm vô cùng,
hai người quên rằng nụ cười của Mẫn Như mởra đã chói thì lúc này rất
chói, khi mẹ có kế hoạch trị tội. Xong rồi, lần này hai người thê thảm
còn thê thảm hơn….
Và đúng như dự đoán, hai đứa trẻ lười biếng
của cô được cấp thêm nhiệm vụ dọn dẹp giường ngủ vào sáng sớm. Nhìn vẻ
mặt không phục, cô bật cười ra thành tiếng.
-Mẹ, thật không cố
tình! Các con đã nói chỉ cần các con lười biếng, mẹ có quyền đưa ra hình phạt. Và hình phạt của các con không cần phải nhắc lại chứ
Hai
người nhìn nhau, phải rồi chính cái miệng nhỏ nhắn của bà già 5 tuổi Bối Bối nói ra, Lạc Lạc nghe Bối Bối nói có vẻ đúng, cậu cũng hưởng ứng.
Cuối cùng, cái miệng hại cái thân, Bối Bối lần sau, có nói gì hãy suy
nghĩ trước.
--- ------ ------ ----
Thành phố A
Trên tòa nhà cao nhất khu vực phía Đông, phòng chủ tịch Tiêu thị nguy nga,
xa hoa, chiếc bàn làm việc, Chính Uy dừng động tác thực hiện trên chiếc
lap, ánh mắt mang một loại âm trầm, lạnh lẽo, phẫn nộ từ sâu đáy mắt.
-Chúng tôi thành thật xin lỗi chủ tịch đã không thể bảo vệ hai đứa trẻ, bị Ngô tiểu thư đem trốn thoát.
-Cô ta nhanh thật, rút hết tiền trong tài khoản, lại đem hai đứa nhóc đi
trốn. Cô ta đang giở thủ đoạn hèn hạ gì nữa đây!!! Anh điều thêm vài
người tra tin tức của ba người họ cho tôi
-Chúng tôi sẽ hết sức tìm kiếm Ngô tiểu thư và hai đứa trẻ
Người đàn ông kia lui ra, Chính Uy thả lỏng người, tựa đầu vào ghế, anh bấm
một số điện thoại quen thuộc, rất nhanh có người bắt máy. Đầu dây bên
kia là một giọng nữ nhẹ nhàng, ấm áp.
-Em nghe!
-Chiều nay, anh có một cuộc họp với đối tác ở Australia. Xin lỗi không thể về ăn tối
-Không sao! Anh có chuyện khẩn cấp cứ làm trước, em sẽ sang nhà ba mẹ.
-Cám ơn em, Mẫn Nhu.
Chính Uy tắt máy, hôm nay có lỗi với Mẫn Nhu. Anh phải bỏ chuyện này, đi tìm
hai đứa trẻ, Mẫn Như suốt ngày kiếm chuyện để làm phiền cuộc sống của
anh.
--- ------ ------ ---------
-Cô Ngô, nếu như cô còn những bộ quần áo như thế này, cứ đem đến chúng tôi sẽ mua chúng.
-Được, cám ơn chị. Em cũng phải đi làm nên không thường mặc, mới bán chúng đi
-Cửa hàng của chúng tôi, mua được những bộ này thì rất nhanh sẽ bán hết được, cô cứ yên tâm.
Mẫn Như tạm biệt bà chủ cửa hàng bán quần áo cũ Tô Thanh, những bộ đồ thích hợp, cô để lại vài bộ, còn lại đem bán hết.
Mẫn Như bắt taxi đến khu trung tâm mua sắm, cô chạy vào đây mua một số thực phẩm cho hai cục thịt tham ăn. Dạo này, đêm nào hai đứa cũng than đói
bụng, thực phẩm trong tủ lạnh cạn sạch sẽ. Mẫn Như chuẩn bị bước ra khỏi khu trung tâm, cô nhìn thấy một cửa tiệm thức ăn nhanh treo bảng sang
quán.
Nổi hứng với tấm bảng, cô bước chân vào, ngồi xuống gọi hai món ăn. Năm phút sau, hai món ăn được đem lên, Mẫn Như lấy nĩa thưởng
thức. Thức ăn không tồi, ngược lại rất vừa miệng, nhưng tại sao lại treo bảng. Và cái tật tò mò trỗi dậy, Mẫn Như liều hỏi nhân viên trong quán. Một lúc lâu sau, toàn bộ câu chuyện lọt hết vào tai cô. Cửa tiệm này
vẫn buôn bán bình thường, vợ chủ quán bị bệnh, nhà lại không bán được,
nếu bán sẽ khó sống ở đâu, là nhà của tổ tiên để lại. Ông chủ bắt buộc
bán đi cửa tiệm thức ăn này. Thế nhưng, treo hơn hai tháng, vẫn chưa có
người hỏi mua, nên tiếp tục để cho đến khi có người mua nó.
Hoàn
cảnh gia đình của chủ quán, và hiện tại cô đang cần một công việc ổn
định nuôi sống ba mẹ con. Cô không nên dựa vào tiền thẻ mà sống, cho dù
nó mở lại, cô rút tiền thì mọi người sẽ biết cô đã đi khỏi thành phố.
Rồi họ cũng tìm được cái tung tích của ba mẹ con cô.
Nếu đã có
duyên, cô đồng ý mua lại quán này, coi như kế hoạch thành công không ít. Mẫn Như sẽ bỏ thêm một ít tiền trang trí lại nội thất. Thức ăn sẽ nghĩ
vài món, cái gì thì cô không giỏi, nhưng đụng vào bếp, cô chắc chắn mình là thiên tài.