Sảnh chính của sân bay
Chủ tịch Tiêu thị thân âu phục đen đi ra, một tay kéo hành lý, một tay cầm
điện thoại, mắt kính đen che đi nửa gương mặt, khắp người như có như
không bao phủ một cỗ khí lạnh lùng hơi thở lạnh nhạt
- Chuẩn bị
cuộc họp, tôi lập tức đến ngay!- Cúp điện thoại, Chính Uy lấy cặp kính
đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tươi tỉnh.
- Kia không phải chủ tịch Tiêu thị sao?
- Đến rồi!
Một nhóm người chạy tới chen chút lẫn nhau đưa hàng loạt máy ảnh, đèn flash đến gần.
“Tích”
“Tích”
- Chủ tịch Tiêu, có thể tiết lộ một chút thông tin của chuyến công tác lần này?
- Được. Sắp tới tôi sẽ có nhiều dự án đầu tư ở thành phố D này.
- Ngài dự định sẽ ở đây trong bao lâu?
- Điều này tôi chưa xác định rõ.
Bỗng nhiên có một nhà báo trong số đó lớn giọng hỏi. Sau đó đám ký giả đồng
loạt đổi chủ đề sang đời tư tình cảm cá nhân của anh.
- Ngài có dẫn theo Ngô tiểu thư? Cô ấy có nói gì trong việc ngài có con riêng với em gái cô ấy?
- Tiếp đó ....!
- Chuyện tình cảm giữa ba người như thế nào?
- ... ...
- Xin lỗi tôi đã tới chậm
Hai người trợ lý cùng mười vệ sĩ vội vàng xuyên qua một đám ký giả vây
quanh anh. Họ tạo thành một vòng tròn càng lúc càng rộng đưa anh ra khỏi chỗ đó.
- Làm ơn nhường đường.
- Làm ơn nhường đường.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nguy hiểm hơn, con mẹ nó thật sự hiện tại đừng
chọc anh nổi giận ngay lúc này. Bọn họ đã xuyên qua giới hạn của một con người. Đám nhà báo vẫn liên tục chụp ảnh không ngừng tăng lên vô số câu hỏi không nên có, họ xô đẩy đè bẹp nhau để được câu trả lời của anh.
Đây là một câu hỏi tối kỵ nhất mà anh tuyệt đối không muốn bất kỳ ai đề
cập đến.
Sau khi xe di chuyển khỏi khu vực sân bay ngồi trong Chính Uy vẫn giữ sắc mặt thập phần người ta không thể đoán được.
- Chủ tịch tôi xin lỗi đã đến muộn
- .....
- Chủ...
- Chú nên im lặng và hoàn thành công việc của một trợ lý. Tôi không muốn đề cập đến chuyện lúc nãy.
- Tôi...tôi xin lỗi!
- .....
Chiếc xe ô tô chạy nhanh trên đường cao tốc, không khí ở trên xe duy trì
nhiệt độ ảm đạm. Trợ lý đã hiểu rõ lời nói của anh nên sáng suốt không
mở miệng để giải thích.
--- -------
Thẩm Dương đưa hai đứa trẻ đến trường rồi hắn trực tiếp lái xe đến cửa hàng thức ăn ké dĩ
nhiên bà Thẩm hợp tác với hắn kéo cô đi bệnh viện. Hắn rõ ràng cứng đầu
cô đã bảo chỉ là vết thương ngoài da nhưng hắn vẫn lôi cô xuống xe tống
thẳng vào phòng X-quang.
Vào phòng điều khiển và tiến hành chỉnh máy lấy phim chụp tất cả diễn ra chớp mắt. Khi về nhà cô mới biết kĩ
thuật động tác làm việc chuyên nghiệp của các bác sĩ ở đây là do nơi này là bệnh viện có tiếng nhất thành phố D.
Mẫn Như suýt nữa á khẩu, hắn hôm nay cư nhiên tốt bụng lo lắng cho cô. Có phải sắp diễn ra một
đợt bão cuốn trôi các tòa nhà nguy nga, kiều diễm của thành phố này mới
có thể làm hắn lay động trở nên quan tâm người khác.
Thẩm Dương
đương nhiên biết ý nghĩ trong đầu của cô. Mẫn Như sẽ nghĩ hắn bị thần
kinh, hay đứt một đoạn dây liên quan đến não, hoặc là bị té phải nơi nào đập vào đầu mới hư não.
Hắn làm như thế bởi vì đây là yêu cầu
của mẹ hắn và hắn cũng không nhẫn tâm đến nỗi bỏ mặc người như là một
thành viên của Thẩm gia.
Hôm qua chứng kiến Mẫn Như cứu người ta mà bị thương hắn vô cùng kinh động. Con người đã từng âm mưu thủ đoạn
cướp lấy vị hôn phu của chị gái ruột mà lại hành xử như cô thật khiến
người ngạc nhiên không thôi. Điều này cũng khẳng định Mẫn Như đang dần
dần hiền lành hơn, hắn có thể an tâm cho Lạc Lạc, Bối Bối.
Hắn
đưa cô trở về cửa hàng thức ăn, ở lại dùng bữa ăn nhẹ mới đến hội quán.
Các buổi lễ, cuộc hội thi, dự án đang cận kề ngày khai mạc. Hắn phải
tranh thủ tập luyện thao giảng cho thành viên của hội quán cho thật chu
đáo. Thẩm Dương là một trong những người đại diện thành phố D và cũng là một nhân tố quan trọng của buổi lễ, hội thi và dự án sắp diễn ra.
--- -------
Mẫn Như ở lại cửa hàng thức ăn phụ việc với bà Thẩm nửa buổi sáng, ăn trưa
xong cô có hẹn với Khả Nam đi xem giấy dán tường, mua một số vật liệu để mở cửa hàng hoa tươi. Vấn đề này cô đã qua ý kiến của bà Thẩm, bà gật
đầu tán thành với cô. Thúc giục cô mau mau mở thêm cửa hàng, có như thế
cuộc sống của ba người sẽ ổn định nhiều hơn.
Công việc ở cửa
hàng thức ăn cô và bà Thẩm đã thống nhất tuyển thêm nhân viên cho quán,
ưu tiên cho sinh viên đang tìm kiếm việc làm. Cô biết rằng sinh viên họ
rất cần một công việc đàng hoàng, lương tháng ổn định để đáp ứng nhu cầu cho chi phí sinh hoạt cá nhân, và gia đình. Mẫn Như tuyệt đối không
ngược đãi hay so sánh nhân viên, tất cả các khoản lương cô đều chia cho
công bằng nhưng bắt buộc họ phải nghiêm túc và không qua mặt mọi người
trong lúc làm việc. Nếu ngược lại với những yêu cầu của cô thì họ đành
kiếm một chỗ nào khác bởi đây là phong cách làm việc của cô xưa nay.
--- ------ -----
Càng ngày cô càng thấy mình có hứng với những món đồ đẹp mắt, cô bạn thân
Nam Nam cũng như cô. Hai người trẻ cùng tuổi dạo quay khu vực trang trí
lôi hết những món đồ vừa mắt với họ. Sau nhiều lần bàn bạc cô và Nam Nam đồng ý hợp tác mở lại cửa hàng hoa tươi. Khả Nam có vẻ như lấy lại được một màu mới của cuộc sống. Mẫn Như chưa biết cô đã giúp cho một người
đang đau khổ tìm lại đam mê của mình.