Mẫn Như Trở Lại

Chương 10: Chương 10: Định mệnh




Bưu điện trung tâm đóng cửa, Mẫn Như không quen biết người ở đây, phải chạy đi giao hàng gấp. Cô dặn dò vài câu với Lạc Lạc, Bối Bối rồi lấy xe chở hàng.

Giao cho tổng cộng là sáu nhà với các suất gọi thức ăn khác nhau. Người mới như cô tìm được nhà ở nơi này, thật là tài quá đi mất! Cô tiếp túc lái xe chưa ngừng tự hào ở chính mình, lái xe đến đèn đỏ, cô dừng lại tuân thủ quy tắc luật giao thông.

Bỗng nhiên, một chàng trai chạy ra la to:

-Ăn cướp! Đứng lại!

-Ăn cướp?

Tính anh hùng trỗi dậy, Mẫn Như lập tức dí theo tên ăn cướp, bỏ quên là dừng xe chờ đèn đỏ. Cô di chuyển theo hướng chạy của tên cướp, tên cướp rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải, đi thẳng. Cô lái xe vừa nhanh vừa chậm đi theo suốt 1 lúc, chàng trai đó cũng chạy theo tên cướp như cô, mà hắn không hề mệt, chạy như vận động viên điền kinh, cô chạy xe còn thấy vất vả, hắn quả nhiên là một con người sắt đá.

Đúng lúc đó, tên cướp lại rẽ qua hướng bên kia, cô biết đường tắt nhanh hơn, bỏ qua chàng thanh niên, cô bắt đầu rẽ hướng khác.

Chạy đi đến đầu đường, cô hả hê chờ đợi tên cướp, tới đây Mẫn Như sẽ tóm gọn.

Cuối cùng con mồi cũng đến, tên cướp bị chặn tư thế gọng kìm, đếm ngược trong đầu 5,4,3,2,1 Mẫn Như lao thẳng về phía tên cướp. Bên này chàng trai đó cũng thế, hắn chạy tới.

Hai con người lao về một phía giống nhau, như hai con chim tranh giành miếng mồi, hoặc như hai mũi tên hướng đến mục tiêu.

“Bùm”

Mẫn Như ngã lăn xuống, hắn nằm bệt ra đất, xe Mẫn Như te tua một chỗ. Cô vất vả ngồi dậy mắng:

-Anh không nhìn đường hay sao! Lao thẳng vào tôi.

-Cô mới là người không nhìn đường, chạy với vận tốc giết người đó!

Hắn sờ trán, rướm ít máu, nhưng không nhằm nhò, nhìn tên cướp đã lấy mất cái túi xách tặng cho mẹ giá nghìn đô, hắn rất uất ức, còn nghe giọng chanh chua của cô gái này.

-Anh là kẻ vô ơn, tôi đang cố giúp anh, còn nói thế!

-Cô giúp tôi hay là giúp tên cướp tẩu thoát!

-Dĩ nhiên là giúp anh rồi! Nghe tiếng như thọc tiết lợn của anh tôi mới ra tay nghĩa hiệp nha!

-Cám ơn cô! Cô ra tay chặn tôi để tên cướp tẩu thoát thì có!

-Anh! Đồ mất dịch, đồ sắt đá, đồ dở hơi.....

-Stop! Cô còn chửi nữa là coi chừng tôi đó.

-Anh ... tưởng tôi sợ anh chắc. Làm mơ! A

Cô chuẩn bị đứng dậy dạy cái đồ mất dịch một bài học thì chân của cô bị đau, làm Mẫn Như phát ra tiếng kêu. Hắn theo tự nhiên đỡ cô, bốn con mắt dí sát vào nhau, mắt trố mắt mở to, rất mắc cười.

-Cô bị trẹo chân rồi! Nhà ở đâu tôi đưa về!

-Coi như anh cũng biết điều! Tôi muốn nói người ......

-Im ! Cô nói nảy giờ không thấy mình rất nhiều chuyện sao?

-Anh nói cái gì ? Tôi nhiều chuyện?

-Được rồi! Coi như tôi xin cô lỗ tai tôi sắp bể màng nhĩ rồi?

-Vậy thì thôi! Mà người như anh thật vô ơn mà

-Tôi...

-Xùy!

Hắn lấy tay làm ám hiệu trước miệng cô, Mẫn Như im bặt, không nhúc nhích nhiều, ngoan ngoãn chỉ đường cho hắn đến quán.

Bối Bối, Lạc Lạc thấy Mẫn Như về đến, hoàn cảnh nhìn thê thảm, chân bước không đều, cao rồi lại thấp, thấp lại rồi cao.

-Mẹ, người xảy ra?

-Không! Chỉ là va chạm dẫn đến ngã.

-Cô ấy bị ngã xe rồi trẹo chân, không ảnh hưởng gì nặng.

Bối Bối điềm tĩnh nhìn hắn, cô bé ra sức bảo vệ mẹ

-Chú là ai? Người gây ra vết thương trên người mẹ sao?

-Không! Mẹ của hai đứa thay chú bắt cướp rồi ngã xe. Tên cướp chạy thoát, chú bắt buộc đưa ân nhân về.

Hắn nhẹ nhàng nói nhưng hai từ “ân nhân” nhấn mạnh, liếc sang cô, Mẫn Như bĩu môi, không thèm nhìn. Lạc Lạc, Bối Bối nghe được như thế, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Mẫn Như. Bản năng anh hùng xuất hiện, mẹ lại nhiệt tình suýt liều mạng. Hôm đó vẫn chưa nhớ đã nói gì a!

-Cô bé lấy thuốc xoa chân cho mẹ đi! Nhớ là 2 tiếng xoa một lần! Mai sẽ hết!

Hắn nói xong, định đi ra, Lạc Lạc lại nắm tay hắn:

-Chú đầu của chú cũng bị thương đó!

Ánh mắt lo lắng nhìn hắn, cậu bé này nhìn có chút quen thuộc, cô bé kia nhìn cũng như thế. Hai đứa trẻ này làm hắn có chút quen mắt, chỉ là chưa thể nhớ gặp ở đâu.

-Cậu bé! Chú không sao về nhà chú sẽ rửa sạch vết thương?

-Chú lấy một hộp sốt kiểu hà lan dùng kem thịt gà viên chiên. Cám ơn chú đã đưa mẹ con về!

-Ừ

Hắn chào tạm biệt ba người rồi bước ra khỏi quán, trên tay có cầm hộp thức ăn mà Lạc Lạc đưa. Hai đứa trẻ này gây cảm giác vừa quen mắt vừa yêu mến cho hắn.

Về đến căn hộ chung cư, trên trán có máu mẹ và bà nội la ầm trời, làm cho hắn quên mất suy nghĩ trong đầu. Hộp sốt kiểu hà lan dùng kem thịt gà viên chiên suýt nữa rớt xuống đất.

-Thẩm Dương ! Con ra ngoài lại gây chuyện nữa?

-Dạ có chuyện nhưng ....

-Thấy chưa! Hữu Mỹ con xem con trai con nó không làm bà già này tức chết thì sống không nổi

-Bà nội ! Không phải c..o....

-Anh Thẩm Dương! Mau nói cho mẹ biết hộp này con lấy ở đâu?

-Mẹ, người biết hộp thức ăn này sao?

-Con đừng nói nhiều nói cho mẹ biết?

-Thật ra hôm nay con gặp phải cướp, cô gái hình như là chủ quán của cái hộp này nhìn thấy đã bắt tên cướp giúp con, .... nhưng không vì thế mà bắt được, hại con bị trầy trên trán. Hai đứa trẻ cám ơn con đã tặng hộp thức ăn này, mẹ và bà ăn thử đi, chắc cũng ngon.

-Người ta đã giúp đỡ con còn bảo nhiều chuyện! Mẹ không biết con nghĩ gì.

Thẩm Dương nghi vấn nhìn bà Thẩm, chả lẽ mẹ của anh cũng có quen biết bà cô nhiều chuyện đó. Nhưng anh không quan tâm mấy, mẹ anh có rất nhiều bạn, già trẻ bà cũng đều làm quen hết.

Tuần sau đó, bà Thẩm có đến mua ba hộp spaghetti tự chọn, ba loại trà tuyệt nhất. Cuộc nói chuyện của ba bà cháu đã làm bà quên mất, chuyện chính tới đây để cám ơn Mẫn Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.