- Lạc Lạc, Bối Bối chú của hai đứa đến đón rồi! – Cô giáo Mã vui vẻ gọi bọn trẻ còn đang đùa giỡn ở trong đó.
Bối Bối ngẩng đầu, giọng nói tinh nghịch hô một câu: “Chú”
Thẩm Dương đi đến nhà trẻ đón hai bảo bối, hôm nay Mẫn Như bận một chút
chuyện nên hắn sẽ chăm sóc cho hai bảo bối. Mẫn Như rất biết cách trồng
hoa. Đến bây giờ hắn mới biết thì ra lúc trước cây thược dược sống lại
do Mẫn Như từng giúp mẹ hắn, với kỹ thuật trồng hoa không tồi của cô
liền dễ dàng làm cây thước dược sống lại nở bông rất to, đó cây thược
được năm đó ba hắn rất yêu thích.
Hắn nghe bà Thẩm kể lại cô
ngày đêm chuyên tâm tìm cách cứu vớt cái rễ sắp chết của cây thược dược
vô cùng xúc động. Năm đó ba hắn bỏ ra một khoản tiền lớn để mua bằng
được loại cây này về trồng. Ông cũng ngày đêm chăm sóc nó, nâng niu như
báu vật, hầu như mỗi lần cây có vấn đề ông cũng mất ăn mất ngủ.
Đến sau khi ông mất thì mẹ hắn chăm sóc nhưng bà Thẩm là đại tiểu thư chưa
từng làm công việc của người làm vườn nên không thể chăm sóc chu đáo như ông Thẩm từng chăm sóc cho cây, làm cho cây dần dần khô héo đi.
Vừa đến trường của hai bảo bối, từ xa các cô giáo đã nhận ra Thẩm Dương.
Tuy không phải là nhà tài phiệt, hay tỷ phú, chủ tịch cao cao tại thượng nhưng hắn là một trong những nhà thể thao tài năng kiệt xuất nhất hiện
nay. Ngày đầu tiên hắn đưa đón hai đứa trẻ đã làm nhiều người đoán già
đoán non Lạc Lạc, Bối Bối có phải là con trai, con gái của hắn. Một số
hâm mộ của hắn còn phải suýt xoa riu rít như vỡ mộng vì thần tượng của
mình có hai đứa trẻ. Ánh mắt hổ phách của hắn tuyệt đối cưng chiều sủng
nịnh hai đứa trẻ mà bọn trẻ cũng như thế trong lòng đối với hắn thập
phần kính trọng lẫn yêu quý.
Bóng dáng của Bối Bối dù là đang
mặc bộ đồng phục nhưng cũng rất nổi bật giữa các bạn nữ khác. Lạc Lạc vẻ lạnh nhạt có nghiêm túc ở bên cạnh mặc chiếc quần sọt màu xanh đậm, áo
sơ-mi trắng giản dị nhưng lại toát lên vẻ khác biệt.
Thẩm Dương
nhìn hai đứa trẻ không khỏi yêu thương mà cười. Thằng nhóc này mặc dù
song sinh với em gái nhưng lúc nào cũng làm như ông cụ non. Sở dĩ trước
đây Bối Bối cũng như Lạc Lạc là bà cụ non nhưng dần dần bản chất cụ non
bị thay thế bằng sự tự nhiên ngây thơ của một đứa trẻ. Cô bé lanh lợi,
nghịch ngợm hơn anh trai của mình rất nhiều. Lạc Lạc phải trông chừng
rồi mới thể hiện cái bản chất của đứa trẻ sau cùng. Bản tính này mọi
người, cả Mẫn Như cũng cho rằng cậu bé rất giống Chính Uy.
Có
nhát gan, có yếu ớt, tuyệt đối Lạc Lạc không phải là đứa trẻ dễ bị ăn
hiếp. Cha nào con đó, anh là một con người tâm cơ khó đoán, vô cùng nguy hiểm thì con trai giống hệt cha mình, chỉ là người trong nhà mới nương
tay, là một đứa em gái anh hết mực yêu thương, còn không xác của Mẫn Như không biết đã nằm ở đâu sau nhiều lần làm cho cuộc sống anh bị phá hủy. Lạc Lạc cười là một điều hiếm hoi thì Chính Uy không khác là bao, thậm
chí anh cũng nở một nụ cười với bất kỳ một người nào.
- Chú? Bối Bối, Lạc Lạc ra rồi đây! – Bối Bối nắm tay của Thẩm Dương, miệng cười ngọt ngào, dường như cô bé rất vui.
- Ừ! Chú đang quan sát hai đứa làm gì trong đó! Học trò của chủ nhiệm Thẩm
mà hành động chậm như thế! - Thẩm Dương giả vờ giọng khó chịu đưa mắt
nhìn bọn trẻ.
- Bọn con phải thu dọn đồ chơi rồi mới được ra
về a! – Trông thấy vẻ mặt không vui của hắn, Lạc Lạc khổ sở giải thích.
Do Thẩm Dương là chủ nhiệm mà cậu bé kính nể nhất có phần yêu quý không
muốn làm hắn thất vọng.
- Phải đó! Chú! Chú đừng giận nha!
Sau này con và anh trai sẽ hành động nhanh như người nhện mà chúng ta
tối qua vừa xem được không? Không làm chủ nhiệm chờ đợi nữa! – Bối Bối
chu mỏ nịnh bợ Thẩm Dương.
- Thôi được! Tạm thời chú sẽ tha
thứ tội chậm chạp của hai đứa! Mau chào cô giáo chúng ta ra về– Thẩm
Dương nghe Bối Bối hứa hẹn bật cười trong lòng, một đứa trẻ hiểu chuyện.
- Tạm biệt cô – Lạc Lạc và Bối Bối đồng thanh tạm biệt cô giáo
Cô giáo Mã gật đầu dặn dò bọn trẻ ngồi trên xe ra về cẩn thận. Sau đó cô
giáo tiếp tục tạm biệt những bạn học khác của hai đứa trẻ.
Thẩm
Dương hôm nay đến đón bằng xe máy nên Lạc Lạc, Bối Bối đội mũ bảo hiểm
ngồi đằng sau ôm chặt hông hắn. Nhìn cảnh tượng này giống như một gia
đình mẫu mực tuân thủ trật tự giao thông trên đường.
Chạy một hồi dừng xe ở đèn xanh đèn đỏ Thẩm Dương bất chợt hỏi Lạc Lạc, Bối Bối:
- Hôm nay mẹ của hai đứa có chuyện bận! Không thể nấu cơm tối nên hai đứa
muốn ăn cơm tối ở nhà chú cùng với bà hay chúng ta sẽ ra ngoài ăn đây.
- Ăn ở nhà với bà nội và bà cố đi ạ! – Lạc Lạc ở phía sau lên tiếng.
- Còn Bối Bối ý kiến của cháu!
- Ăn với bà nội và bà cố với chú Thẩm luôn!
- Được theo yều cầu của hai đứa chúng ta sẽ về nhà chú ăn! Nhưng còn hai tiếng nửa mới tới sáu giờ ba chú cháu mình sẽ đi bơi !
- Yeah! Một ý kiến tuyệt vời! Chú Thẩm tuyệt nhất! – Hai đứa trẻ ngồi đằng sau vui
mừng nói lớn. Từ lúc thích ứng được với nước hai người vô cùng thích bơi lội. Do thời gian đến trường không được tới lui thường xuyên ở hội quán trước nên hiện tại hai người rất vui vẻ.
Mẫn Như chạy xe đi tìm
mặt bằng thuê cửa hàng hoa, bà chủ của tiệm mặt bằng kia dứt khoát không đồng ý hạ giá nhà cho dù năm lần bảy lượt đến thuyết phục. Nếu không
được cô đành phải đi kiếm nơi khác, Mẫn Như tiếc nuối nhất là nơi đó rất thuận tiện cho việc đi lại của cô.
Chiều đến giờ cô đi được ba
ngôi nhà, cả ba nơi đều thiết kế đẹp mắt nhưng khá xa. Thời gian đi lại
xe bất tiện nên cô không ưng ý cho lắm. Muốn tìm một nơi thích hợp khác
cô phải nhờ Thẩm Dương đón bọn trẻ. Nhất định cô liền tìm một nơi nào
hợp ý vì thời gian sửa chữa, tiền bạc thuê người, nhập các mẫu mã hoa
tươi... tốn 1 khoản phí không hề nhỏ. Hiện tại cô chưa bị kẹt hay vướng
bận tiền bạc nên bắt buộc phải thực hiện dự định càng sớm càng tốt.
Đi qua dãy phố kia, cô chợt nhìn thấy một tấm bảng treo cho thuê mặt bằng, Mẫn Như di chuyển xe băng qua đường.
- Cô đợi chút để tôi bật đèn! – Cô gái trẻ nói nhỏ nhẹ với Mẫn Như.
- Không sao! Tôi có thể chờ được! – Mẫn Như mỉm cười nói.
- Được rồi! Cô ngồi đi tôi đi lấy nước! Nước cam nhé trong tủ còn vài lon!
- Vâng!
- Tôi tên Từ Khả Nam, hai mươi bốn tuổi! - Khả Nam ngồi xuống ghế đối diện
Mẫn Như rồi lấy trong khay đưa lon nước cam cho Mẫn Như.
- Tôi cũng hai mươi bốn tuổi! Họ Ngô tên Mẫn Như – Mẫn Như lịch sự giới thiệu
- À chúng ta bằng tuổi! Phải rồi Mẫn Như đến đây để xem mặt bằng của tôi phải không?
- Phải! Có thể cho tôi xem qua nơi này một chút!
- Cô cứ tự nhiên! Trước đây nơi này tôi và bạn trai có mở một cửa hàng hoa
nhưng một thời gian tình cảm không mấy tốt đẹp chia tay cửa hàng cũng
đóng cửa. Bán đi nó tôi rất tiếc nên muốn cho người khác thuê – Khả Nam
ngồi nói nhớ lại hồi tưởng của bản thân.
- Thật có duyên! Tôi có ý định mở một cửa hàng hoa không ngờ ở đây cũng từng mở!
- Ồ! Tôi nghĩ chúng ta thật có duyên! Khả Nam khá kinh ngạc
- Không dấu gì! Tôi cũng đã tìm được một nơi. nó rất thích hợp cho công việc
của tôi! Nhưng bà chủ nơi đó lấy giá rất đắt buộc lòng tôi phải đi tìm
chỗ khác vì tiền thuê, tiền sửa chữa sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến chi phí
của bọn trẻ! – Mẫn Như cười khổ kể lại cho Khả Nam.
- Cô đã lập gia đình rồi sao? Trông cô còn rất trẻ nha! – Khả Nam lần nữa bất ngờ
- Chuyện của tôi nếu chúng ta có thời gian nhất định tôi sẽ kể cho cô nghe!
- Ừ! Nơi này từng rất đông khách nhưng đóng cửa ba năm tôi e rằng sẽ không
thuận lợi chỉ lấy giá vừa phải cho cô. Nếu cô đồng ý thì kí ngay hợp
đồng thuê nhà giá là 2000 tệ/ tháng.
- Cảm ơn cô! Tôi đồng ý thuê nơi này! – Mẫn Như kinh hỉ vì tiền thuê không quá mắc rất vừa đủ với cô.
--- ------ ------ ------
Tiễn Chính Uy vào khu kiểm tra hành lý, Mẫn Nhu lẵng lặng đi xuống cầu. Cô
ấy không thoải mái trong người, khó có thể diễn tả cảm giác của mình vào lúc này bởi trong đầu cô là hình ảnh của hai người vừa mới tạm biệt.
Tất nhiên cô không nghĩ chuyến bay sẽ gặp sự cố vì thời tiết đang rất
tốt ở cả hai thành phố nhưng Mẫn Nhu lại có cảm giác mất mát.
Một lúc sau, Mẫn Nhu đứng ở ngoài phi trường nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, bay lên cao, mất hút giữa trời xa kia...
Anh đến thành phố D công tác năm tháng vì có rất nhiều dự án còn dở dang đang chờ anh giải quyết.
Mẫn Nhu ở lại chăm sóc gia đình và làm việc theo niềm đam mê của cô.
--- ------ ------
Mẫn Như ngồi nói chuyện với Khả Nam rất lâu. Hai người họ bằng tuổi lại có
hai số phận khác nhau nên rất tò mò vể thân phận của cả hai.
Từ
Khả Nam con gái riêng của bác sĩ Từ có một chị gái và em trai cùng cha
khác mẹ. Khả Nam là kết quả của tình một đêm giữa bác sĩ Từ và một vũ nữ quán bar tên Anna. Từ lúc bảy tuổi đã phải về sống chung với cha ruột.
Mẹ kế có yêu thương cô, không trách móc hay oán giận chỉ có người chị
cùng cha khác mẹ luôn tìm cách gây chuyện....
Khả Nam có tình yêu đẹp giữa một chàng trai giàu có nhưng vì thân phận không tốt nên cha mẹ của đối phương từ chối khiến cuộc tình trẻ bị gánh đứt giữa đường. Hiện tại Khả Nam vẫn tiếp tục đi học không bận tâm với chuyện tình cảm.
Chính vì tình yêu không được chấp thuận Từ Khả Nam mới là con người trầm
tĩnh, ít nói cười nhiều như trước. Bản thân thức tỉnh một đứa con riêng
luôn bị mọi người chê bai, cười khinh dù có được tình yêu thương của mẹ
kế thì đã sao. Con riêng chỉ là con riêng.