CHƯƠNG 19
E&B : Yến Phi Ly
.
Khi Lục Diêu tỉnh lại thì hắn đã ở trong xe ngựa, trên màn xe lộ ra ánh nắng chói chang, xe ngựa chốc chốc lại xóc nảy rung lên. Chưởng của Bùi Kiếm Văn dùng ba phần công lực, Phùng Sanh thừa dịp Lục Diêu hôn mê đã cẩn thận kiểm tra tâm phế kinh mạch một lượt, xác thực nội thương không nghiêm trọng mớiđút chút thuốc trị thương, hiện tại đã là trưa ngày hôm sau.
“… Y ở đâu?” Phùng Sanh cùng Lục Diêu ngồi ở trong xe, thần sắc trên mặt vẫn như thường, cũng nhìn không ra manh mối gì. Hắn rót chén trà đưa cho Lục Diêu, thấy Lục Diêu không tiếp nhận, mới thu tay bùi ngùi thở dài, “Cha y không có thì còn nương, còn muốn lưu mạng đi tìm lão bang tử() xúi quẩy của đám Đông Lâm kia… Là huynh quan tâm quá nên bị loạn thôi, đại ca không tin đệ sao? Y cũng thật hảo tâm không muốn liên lụy tới đệ và huynh, sao đệ có thể ngăn đường sống của y…”
() ý chỉ Dương Tông Nho
Lục Diêu nghe được lời này mới giương mắt nhìn Phùng Sanh, lại vẫn nhíu mày không nói, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ. “Lành làm gáo vỡ làm muôi, bên Đốc chủ đệ cũng nghĩ ra nên nói thế nào rồi.” Phùng Sanh sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, tiếp tục giải thích, “Về phần Thạch Nhiễm đồng ý cho đệ thả người… Có chuyện đệ vốn nên sớm nói cho huynh, chính là sự tình trọng đại, huynh nghe xong chớ có trách đệ giấu đến hiện tại…”
“Đại ca, ngần ấy năm, chuyện của nhà đệ năm xưa chắc huynhso với ai khác đều rõ ràng hơn.” Phùng Sanh chậm rãi suy nghĩ, nhấp một ngụm tràthanh giọng rồi nói tiếp, “Năm đó Vương Cẩn bằng mặt không bằng lòng, diệt toàn bộ Chu gia, huynh có biết Chu Dực Quân()sau đó nói gì không?”
() Chu Dực Quân : Minh Thần Tông (4/9/1563 – 18/8/1620) là Hoàng đế thứ 14 của nhà Minh
Lời nói khẽ chuyển, thần sắc Phùng Sanh như trào phúng lại tích tụ phẫn nộ, gằn từng chữ kim khẩu thánh ngôn của Thần Tông, “Chết đều chết rồi, liền cứ như vậy đi.”
“… Đương nhiên đệcũng chỉ là nghe như vậy, lời này là thật hay giả đều theo Chu Dực Quân vào quan tài rồi.” Đôi mắt Phùng Sanh trở lại bình thường, nhẹ giọng giễu cợt, “Chu Nhữ Hằng muốn tranh quyền đoạt thế cùng Vương Cẩn, đáng đời hắn tự mình tìm đường chết.” Tay cầm chén trà khựng lại, nước trong chén văng khắp nơi, đổ ra đầy bàn, “Chỉ có cha mẹ đệ, bà nội đệ, vết đao trên ngực đệ, chẳng lẽ cũng đáng đời chúng ta tự tìm đường chết sao?”
“Thiên hạ quân không ra quân thần không ra thần, làm biết bao dân chúng vô tội cửa nát nhà tan…” Phùng Sanh lấy khăn tay chậm rãi lau nước dính trong ngón tay, “Chu gia quả thật chết chưa hết tội, nhưng đại ca cũng chớ cho là đệ tồn tâm tư trách trời thương dân, chính là tiểu đệ không muốn không duyên cớ làm giá áo cho người thôi.”
Hiểu ra trên đời này có rất nhiều chuyện tiền bạc làm không được, nhưng cũng có càng nhiều chuyện chỉ cần tiền bạc là được. Phùng Sanh từ lúc tiếp nhận Hộ bộ liền có tính kế riêng, hai năm trù tính, hai năm âm thầm kinh doanh, hao phí bao nhiêu tiền tài tâm lực, chỉ cầu một ngày kia Phùng Phượng cùng đảng Đông Lâm trai cò tranh chấp, chính mình liền trở thành ngư ông đắc lợi.
Tính toán này quả thật không thể chắc chắn nhưng cũng không phải là lấy trứng chọi đá. Tục ngữ nói ruồi bọ không lăm le quả trứng kín mít, trong triều quan viên quy phục Phùng Phượng tuy đông đảo, nhưng trong đó chân tâm thực lòng lại có mấy người? Hơn nữa, Phùng Phượng dẫu quyền cao chức trọng đến đâu cũng chỉ là hoạn quan, ngay cả người nguyên vẹn bình thường cũng chẳng tính, có bao nhiêu người vừa nịnh bợ Cửu thiên tuế, đáy lòng lại thầm mắng một câu ‘Đồ hoạn quan đắc thế!’
“Đệ…” Nghe lời ấy, Lục Diêu nhất thời cả kinh quẳng luôn chuyện Bùi Kiếm Văn sang một bên. Sớm chiều ở chung, tính tình và cách làm việc của Phùng Sanh Lục Diêu tất nhiên rất rõ ràng. Hắn hiểu được Phùng Sanh tồn tại tâm tư này, lại mượn cơ hội giãi bày với mình, hiển nhiên là sớm đã lên kế hoạch từ lâu, có khuyên nữa cũng vô dụng.
“Mấy năm nay đệ ở Hộ bộ…..” Mặc dù đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong này, Lục Diêu lại vẫn nói có chút lộn xộn, “Đốc chủ giaoHộ bộ cho đệ…”
“Y giaoHộ bộ cho đệ, tất nhiên là đã tin đệ tám phần.” Phùng Sanh tiếp lời Lục Diêu, “Chuyện cũ năm xưa không cần nhắc lại, nếu như từ nhỏ đến lớn đệ có tí tẹo tâm tư hận y, phản y, huynh cho là y không nhìn ra? Còn giao chức quan quan trọng vào tay đệ? Đệ hiểu ý tứ của huynh, huynh cũng không cần lo, đệ không hận y….” Phùng Sanh đột nhiên không nói nữa, chậm rãi nhắm mắt trầm mặc một lúc lâu, mới cười khổ thở dài “Có lẽ là nên hận … nhưng mà đệ lại quên.”
Nói đến đây, Lục Diêu đã tĩnh tâm hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít. Thạch Nhiễm đồng ý cho Phùng Sanh thả người, xem ra sớm đã liên minh với hắn. Năm đó Phùng Phượng cấu kết trọng thần trong triều phản Vương Cẩn, ngồi lên vị tríĐốc chủ Đông Hán, hiện giờ đúng là thế sự luân hồi, chuyện xưa tái diễn. Phùng Sanh vừa bảo có cách ăn nói với Phùng Phượng, tất nhiên là không cần hắn quan tâm nữa. Nên tính toán chính là chuyện sau này, một bên là công ơn nuôi dưỡng, một bên là huynh đệ thủ túc thân tình, tóm lại không cách nào vẹn toàn đôi bên.
“Quyền thế có cái gì tốt?” Lục Diêu còn đang trầm mặc cân nhắc, Phùng Sanh bất chợt ách thanh đặt câu hỏi, “Huynh nóicho đệ biết đi, quyền thế có gì tốt?” Lục Diêu giương mắt, tỉ mỉ mà nhìn gương mặt người đối diện cách một cái bàn nhỏ. Ngày xuân gió lay khe khẽ, màn xe nhẹ nhàng phất lên, lại khe khẽ mà hạ xuống, quang ảnh khi tỏ khi mờ.
“Huynh không nói được,đệ cũng vậy, nhưng chúng tađều biết, thứ này nhất định là tốt…” Gương mặt Phùng Sanh ôn nhã ẩn trong bóng mờ, mất đi vẻ âm lệ mọi khi lại có chút mờ mịt tâm tính trẻ con, hắn cứ một mình tự nói tiếp, “Thứ có thể làm cho người nọ tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, đương nhiên là tốt.”
“Nếu chuyện thành…”
“Ngũ ngũ chi sổ, huynh chỉ cần xem như cái gì cũng chưa nghe đã là đại ân với đệ rồi.” Lục Diêu nghe vậy trong lòng đau xót, đây có lẽ là lời tâm cơ nhất mà Phùng Sanh từngnói với mình. Mà lời ngỡ như đầy tâm cơ lại vụng về đến thế, hai người đều hiểu được chân thànhtrong lời nói đó, đây là lấy lui làm tiến, là vì bức bách mà làm ra. Tâm cơ vụng về mang theo cố ý tỏ ra cay độc giống như bức tường trắnglâu nămthiếu tu sửa lộp bộp mà rụng xuống, tựa như con người ho khụ khụ khi cổ họng phát đau, chực chờmuốn ho ra máu.
“Nếu chuyện thành, đệ sẽ không lưu mạng cho y?” Lục Diêu hắng giọng một cái, mớitiếp tục đề tài khi nãy, từhàm răng gian nan phun ra một câu câu hỏi.
“…Huynh cũng biết huynh và ta trong lòng Phùng Phượng là cái gì?” Phùng Sanh lại cười lớn, “Giang hà chi cục, xa mã chi tài, Đốc chủ lòng mang thiên hạ, đệ và huynh chẳng hề trong mắt y.”
“… … …”
“Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có người đứng trên đỉnh giang sơn kia, còn khôngcó ai nhập vào mắt y.”
“Đệ sẽ lưu mạng cho y,” Lục Diêu cũng cười, trong lòng thoáng chốc hiểu rõ, lại nhịn không được ngữ khí mang ý trào phúng, “Nhưng vậy có khác gì tự tay giết y đâu.”
“Vậy y hiện tại là ‘Còn sống’ sao?” Phùng Sanh cũng cười bén nhọn, nói, “Huynh cho ta biết đi, y chỗ nào giống người còn sống?”
Hai bên trò chuyện lời nói căng như dây đàn, hết sức căng thẳng. Trầm mặc một khắc, rốt cuộc Phùng Sanh mềm xuống trước, lời nói thiếu đi bén nhọn mà mang thêm hoảng hốt, “Có lẽ y là người thông minh, có lẽ tới lúc đó… đệ cũng không phải… không phải không thể trả hết nợ cho y…”
“Đệ đã nghĩ kĩ rồi.” Lục Diêu nhẹ giọng chặn đứng lời Phùng Sanh, “Thì cứ như vậy đi.”
Khi đến bảy tám tuổi, Phùng Sanh giống hệt như đám trẻ tầm tuổi đó, nhảy nhót nghịch ngợm, trêu chọc người. Mỗi lần gây họa đều phải kéo Lục Diêu theo chết cùng, nhưng cũng đơn giản chỉ là hai người bị phạt quỳ.
Căn cơ Phùng Sanh không thể so với Lục Diêu, thường thường quỳ đủ canh giờ liền xấu tính ngồi bệt dưới đất, một bước cũng không chịu đi. Sau đó Lục Diêu liền cõng hắn trở về phòng. Hơn phân nửa là đêm khuya, Lục Diêu mười ba tuổi cõng hài tử nhỏ hơn hắn năm tuổi, xuyên qua gian nhà yên tĩnh cùng hành lang gấp khúc. Có khi vài bước này, Phùng Sanh đã díu mắt ngủ say, hơi thở tinh tế phun sau gáy Lục Diêu, lưng cùng ngực dán vào nhau có chút ấm áp. Trong viện gió mát, sao sáng đầy trời.
Phùng Sanh hiểu rõ ràng, Lục Diêu nói như vậy tức là đã đáp ứng hắn. Hắn dịch tới bên cạnh Lục Diêu, giống như thuở nhỏđặt trán lên bả vai Lục Diêu, nhẹ giọng gọi hắn: “Đại ca.”
…
“Bùi Thế Hiến gặp chuyện bỏ mình, đám người cướp tù kẻ chết đã chết, kẻ trốn đã trốn.” Phùng Phượng đứng bên án thư, tay phải bưng chén trà, tay trái nhẹ xoa vài lần, “Bản tấu của Thạch Nhiễm có nói sai không?” Sau khi hồi kinh Phùng Phượng tức khắc triệu Thạch Nhiễm, lại ước chừng hai ngày sau mới cho gọi Lục Diêu và Phùng Sanh.
“Thuộc hạ biết tội, thỉnh Hán công trách phạt.” Lục Diêu quỳ gối trước người Phùng Phượng, chỉ một câu này thôi, không nói thêm một lời.Trên đường hắn đã bàn bạc với Phùng Sanh và Thạch Nhiễm, mọi chuyệnnhất định là giấukhông được, đơn giản bẩm báo sự thật, cùng nhau đánh cuộc Phùng Phượng cần dùng người sẽ không làm to chuyện.
“Đông Lâm lần này cướp tù diệt khẩu, Hán công cũng không phảichưađoán trước” Thạch Nhiễm đã tiết lộ cho bọn hăn biết “Kiểm toán chỉ là ngụy trang, thực tế sớm có người ghi chép xong mọi chuyện, nhược điểm đã nắm trong tay, nhân chứng còn sống chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, chết cũng lược bớt mấy bước hỏi cung phiền toái. Tóm lại lần này làm sai, không có gì ngoài để Bùi Kiếm Văn trốn thoát, nhưng cũng không tính sai lầm quá lớn.”
“Biết tội?” Phùng Phượng hạ chén trà, ‘cạch’ một tiếng vang nhỏ, “Ngươi biết tội gì?”
“… … …” Lục Diêu im lặng không nói, Phùng Phượng ngược lại khẽ cười, “Lời này ta cũng hỏi Phùng Sanh, ngươi biết nó đáp thế nào không? ‘Vì thành toàn tình cảm bạn bè, làm hỏng đại sự của Đốc chủ, sai chính là một chữ tình’. ”
“… … …”
“Tiểu Lục ơi là tiểu Lục, ngươi cùng tiểu quỷ Phùng Sanh kia, một đứa tuyệt đối không nói, một đứa nói năng ngọt xớt, khiến người ta phạt cũng không phải, không phạt cũng không phải.”
“Tất nhiên là nên phạt.”
“Lời này thật sự sảng khoái” Phùng Phượng hừ lạnh một tiếng, cũng là châm biếm cùng tức giận, “Ta lấy cái gì phạt? Hay cho một chữ ‘tình’ khiến ta tiến thoái lưỡng nan, nếu thật sự nghiêm phạt các ngươi, ngược lại là ta không hiểu nhân tình .”
“Hán công…”
“Chớ nói…” Phùng Phượng khoát tay chặn lại, “Phùng Sanh là hướng về đại ca, Thạch Nhiễm là nể mặt mũicác ngươi, thôi thì đều phạt nửa năm bổng lộc đi.”
“… Thuộc hạ tạ ơn Hán công.” Lục Diêu trong lòng biết cửa này xem như tạm thời chót lọt, không khác với dự đoán của Phùng Sanh là bao, trong lòng không hiểu sao lại chẳng thoải mái.
Lại yên lặng một lúc lâu, Lục Diêu thấy Phùng Phượng vẫn không đuổi hắn đi, không khỏi ngẩng đầu nhìn phía án thư, vừa vặn đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Phùng Phượng. “Tiểu Lục, chớ làm chuyện điên rồ.” Hai bên nhìn nhau, Phùng Phượng khẽ cười nói nhỏ, lời vào trong tai Lục Diêu cũng khiếnhắn thoáng rùng mình. Có khoảnh khắc hắn chỉ cảm thấy Phùng Phượng sớm đã hiểu rõmọi chuyện, không có gì thoát được con mắt của y.
“Trước khi ngươi rời kinh, ta đã nói như vậy với ngươi đúng không?” Câu tiếp theo lại làm Lục Diêu nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng căng thẳng, mồ hôi lạnh đã rơi đầy lưng. “Hiện tại nói lời này, ngươi cũng biết là tình thế gì.” Phùng Phượng đi tới trước người Lục Diêu, vỗ nhẹ vai hắn, “Ngươi thay ta lo mọi việc đi.”
“Hán công yên tâm.”
“Tiểu Lục, đứng lên mà nói.” Phùng Phượng nhìn Lục Diêu đứng lên, rồi mới nói tiếp, “Những lời còn lại này, Hán công cho ngươi đứng nghe.” Lục Diêu cao hơn Phùng Phượng nửa cái đầu, không dám ngang hàng nên hắn lùi một bước, cúi đầu nín thở. “Kì thực ngươi làm đúng hay không đúng, ngốc hay không ngốc, ta có nói gì cũng vô ích.”
Phùng Phượng khoanh tay mà đứng, cũng không nhìn phía Lục Diêu “Nhưng tóm lại có chuyện ngươi chưa bao giờ cố ý giấu ta, trong lòng ta cũng rõ ràng, ngươi theo ta mười mấy năm, nhưng nội tâm lại không nguyện ý đi theo ta cả đời… Đáng ra năm nay kinh sát qua đi…” Giọng Phùng Phượng đột nhiên mang theo vài phần ý cười, nghiêng người quét mắt nhìn Lục Diêu một cái, “Ta lẽ ra nên giữ ngươi ở kinh thành, ở lại trước mắt ta mới yên tâm…”
“… … …”
“Sau khi mọi sự hoàn thành, muốn đi muốn ở tùy ý ngươi.” Phùng Phượng lại vỗ vỗ bả vai Lục Diêu, “Lời này ta sẽ không nói lần hai, ngươi nhớ kỹ, Hán công không phảivì lời hứa hẹn với ngươi,mà làvì tình cảm mười mấy năm này.”
“Huynh cảm thấy y nói lời này là đang nghi ngờ huynh?” Sau khi Lục Diêu kể lại những lời của Phùng Phượng cho Phùng Sanh, Phùng Sanh nhấp ngụm ượu, nhíu lại ấn đường nói, “Đại ca chớ trách đệ, chỉ là lấy ví dụ thôi… Nếu lần này Bùi Kiếm Văn thực sự xảy ra chuyện gì không hay, y nghi huynh là đương nhiên, hiện giờ Bùi Kiếm Văn đã chết thì không có gì để mà hoài nghi…”
“Có lẽ là ta nghĩ nhiều.” Sắc mặt Lục Diêu lạnh nhạt, lấy trà thay rượu uống một ly, “Hơn nữa, dù nghi ngờ thì sao mà không nghi ngờ thì như thế nào? Chuyện cho tới bây giờ ta và đệđều là án binh bất động, đợi cho Phùng Phượng tranh chấp Đảng phái, đệ cho là y còn có thể hoàn toàn không phát giác? Lần trước vài cái tên đệ giao cho ta, ta đã thử điều tra, thật sự có thể tin tám phần, về phần Thạch Nhiễm cũng chỉ có thể tin năm phần.”
“Đại ca…”
“Sao?”
“… …” Phùng Sanh dừng một chút, “Bên người Thạch Nhiễm có người theo dõi, huynh yên tâm đi.”
Sắp tới cuối xuân, kinh đôvào đêm gió vẫn mang theo hơi lạnh. Lục Diêu cùng Phùng Sanh cũng không cưỡi ngựa, ra khỏi tửu lâu liền chậm rãi mà đi. Có rất nhiều lần, bọn họ cùng sóng vai đi qua các con đường ở kinh đônhư vậy, khi tâm tình tốt, đi ngang qua quán ăn nhỏ bên đường liền ngồi xuống ăn chén chè trôi.
“Đại ca, những lời của Đốc chủ huynh thật sự hoàn toàn không xúc động?” Trong lúc suy nghĩ, Phùng Sanh mới phát giác mình đã hỏi ra miệng, nhưng khi hắn nhìn gương mặt nghiêng đạm mạc của Lục Diêu lại lần thứ hai ngậm miệng không nói. Phùng Sanh tự giác hiểu rõ Lục Diêu, vả lại bởi vì hiểu nên khi bày mưu tính kế liền tính cả hắn ở trong. Nhưng hiện tại thế này, Phùng Sanh bất chợt cảm thấy hắn tựa hồ có nhiều chỗ… tính sai.
Lục Diêu thật sự không tin được Phùng Phượng. Không tin, nhưng lại cảm động. Nghe được những lời đó không xúc động thì không đủ để lấy lòng tin của y mà giả vờ cảm động càng không thể gạt được Phùng Phượng. Thời khắc đó hắn cúi đầu hạ mắt, ánh mắt nhìn về phía bả vai Phùng Phượng.
Lục Diêu buộc chính mình nhớ lại. Nhớ tới rất nhiều năm trước, Phùng Phượng khó được mà vào tiết nguyên tiêu bớt thời giờ xuất cung, mang theo hắn cùng Phùng Sanh đi xem hoa đăng. Đám người xô xô đẩy đẩy, Phùng Phượng một tay dắt mình, một tay ôm lấy Phùng Sanh, để hắn ngồi trên đầu vai.
Nhớ tới Phùng Phượng dạy mình luyện kiếm, “Thân tùy ý kiếm, khí đi tam kinh, trầm khuỷu tay”, câu chữ rõ ràng tựa như mới chỉ hôm qua. Khi đó bọn họ còn nhỏ, Phùng Sanh gọi Phùng Phượng là “Phượng ca ca”, ai cũng không cần đề phòng ai.
Diễn trò khó có thể chân thành, vì thế có khoảnh khắc hắn đã thật sự thành khẩn, đã thật sự cảm động. Chính là sau khi rời khỏi Phùng phủ, đi qua các con phố, ví như hiện tại dạo bước như vậy, gió đêm thổi nhẹ. Đều tan.