- Đừng đi.
Kỷ Ninh bước đến.
- Ta không cho các ngươi đi.
Duỗi tay nắm lấy Dư Vi và Cửu Liên.
Dư Vi cùng Cửu Liên đều ôm một cánh tay Kỷ Ninh, nhẹ nhàng dựa vào.
Kỷ Ninh lại cảm thấy đạo tâm mơ hồ thêm một chút.
Hắn hiểu được, mình lại trầm luân thêm một bước rồi. Khi chính mình hoàn toàn trầm luân cũng chính là lúc thân chết hồn diệt.
...
Kỷ Ninh và Cửu Liên, Dư Vi ở cùng một chỗ, quả nhiên là thần tiên quyến lữ. Tam Giới cũng được hòa bình, Kỷ thị có Kỷ Ninh, Cửu Liên, Dư Vi, Úy Trì Tuyết, Kỷ Nhất Xuyên, Bạch thúc, Thu Diệp, Xuân Thảo, Tiểu Thanh tổng cộng chín Thiên Tiên, những người trong lòng Kỷ Ninh quan tâm, mọi người đều còn sống, thậm chí còn trở thành Thiên Tiên.
Khoảng thời gian tốt đẹp này chính là khát vọng trong lòng Kỷ Ninh.
Tiêu diêu tự tại. Cùng với người thân ở một chỗ, trải qua thời gian vui vẻ.
Hắn và Cửu Liên, Dư Vi đều đã có hài tử, dạy bảo hài tử làm cho người ta phiền lòng nhưng cũng thực sự làm cho người ta vui vẻ hạnh phúc.
...
Hạnh phúc!
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Kỷ Ninh chưa bao giờ được trải qua quãng thời gian hạnh phúc như vậy, nhưng trong Tâm Ma thế giới này hắn lại thật sự rất hạnh phúc, rất viên mãn.
- Khó trách Đại Hạ thế giới trăm vạn năm khó xuất hiện một Thiên Tiên. Vô số Phản Hư Địa Tiên độ kiếp, hầu hết đều thất bại.
Kỷ Ninh trong nội tâm thống khổ, biết rõ không phải là thực nhưng đã trải qua hơn ba vạn năm - ba vạn năm cuộc sống dài hơn hiện thực nhiều lần, cho dù với đạo tâm của Kỷ Ninh cũng khó có thể dứt ra được.
Thậm chí có một chút không muốn rời đi, không muốn tất cả sẽ tan biến mất.
...
Tâm Ma thế giới.
Đêm.
Trên một chiếc thuyền nhỏ phiêu lãng trong Hồ Dực Xà, Kỷ Ninh khoanh chân trên thuyền nhỏ, một thân một mình.
- Thật sự muốn trầm luân?
Kỷ Ninh đã cảm giác đạo tâm không ngừng mơ hồ, hiển nhiên đang không ngừng bị ăn mòn.
Kỷ Ninh nhìn Minh Tâm đảo xa xa, ở trên đảo có người mình thương nhất, phụ thân, mẫu thân, Cửu Liên, Dư Vi, Bạch thúc, Tiểu Thanh, Xuân Thảo, Thu Diệp, còn có các hài tử của mình. Những tình cảm này giống như một cái xiềng xích thật dài thật to trói buộc chính mình. Theo thời gian trôi qua, chúng quấn quanh mình càng ngày càng nhiều. Ba vạn năm thời gian, mình đã không còn dễ dàng thoát khỏi nơi này nữa rồi!
- Dù sao!
- Cuối cùng...!
Kỷ Ninh cắn răng, thất khiếu cũng bắt đầu đổ máu, phát ra âm thanh:
- Là giả đấy, là giả đó thôi! ! !
Chỉ một câu nói kia, lại khiến cho Kỷ Ninh cảm thấy như có dao găm đâm thủng lòng mình.
- Đều là giả dối.
- Bởi vì...
- Ta muốn mọi thứ ở đây đều trở thành sự thật, để cho ở trong đời thật bọn họ có cuộc sống còn hơn thế này!
Đạo tâm của Kỷ Ninh, giống như một cọng cỏ non bị vô số xiềng xích quấn chặt lấy, nhưng cọng cỏ non này kiệt lực giãy dụa, kiệt lực sinh trưởng, mặc cho xiềng xích quấn quanh, nhưng nó vẫn phát triển như trước.
- Ta là ta!
- Ta là Chúa Tể của chính ta! Ai cũng không thể lay động, bất kể là ba vạn năm, hay mười vạn năm, ai cũng không thể rung chuyển! ! !
Kỷ Ninh đứng ở trên thuyền gỗ, gào thét, đây là hắn gào thét với toàn bộ Tâm Ma thế giới.
Theo tiếng gầm giận dữ này, đạo tâm của Kỷ Ninh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Vốn hắn chỉ đạt tới tầng thứ ba Chúa Tể, nhưng giờ phút này đã đạt tới Chúa Tể viên mãn.
Ngay sau khi Kỷ Ninh hô lên câu nói kia.
- Ầm ầm ~~~.
Thiên Địa biến sắc.
- 'Rầm...
Không gian vỡ vụn.
Một thân ảnh uy nghiêm đứng xa xa trong hư không, khí tức vô cùng cường đại nhìn về phía Kỷ Ninh. Bên tai Kỷ Ninh vang lên âm thanh:
- Ngươi chính là Kỷ Ninh? Ngươi là truyền nhân đời trước của Trích Tinh phủ phải không? Thần thông Trích Tinh Thủ không được truyền ra ngoài, một mình ta là đủ rồi. Cho nên... ngươi đi chết đi!
Một bàn tay cực lớn che kín bầu trời, uy năng vô tận khủng bố đè xuống.
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Giết?
Vậy giết đi.
Đây là Tâm Ma thế giới, dù có giết mình cũng không thể thay đổi một chút đạo tâm nào của mình cả. Hơn nữa Kỷ Ninh có một loại cảm giác, vượt qua hơn ba vạn năm trong Tâm Ma thế giới, đặc biệt sau khi mình đang dần dần trầm luân lại có thể đứng dậy, đạo tâm càng cường đại hơn nữa, tên này chắc là thủ đoạn cuối cùng của Tâm Ma thế giới.
- Oanh!
Bàn tay khổng lồ bỗng nhiên dừng lại trên đầu Kỷ Ninh, chỉ cách Kỷ Ninh có một tý, Kỷ Ninh ngẩng đầu lên có thể nhìn rõ cả đường vân trên bàn tay đó.
- Sao không động thủ nữa?
Kỷ Ninh lạnh nhạt nói:
- Chủ nhân mới của Trích Tinh Phủ.
Trong Tâm Ma thế giới mình độ Thiên Thần kiếp thất bại, Trích Tinh phủ liền rời đi tìm chủ nhân mới, tên này chính là chủ nhân mới của Trích Tinh Phủ, đương nhiên, ... Chỉ là trong Tâm Ma thế giới thôi, trong hiện thực mình chưa độ Thiên Thần kiếp.
- Ngươi không sợ chết?
Thân ảnh hùng vĩ nói, đồng thời chậm rãi thu hồi bàn tay che trời lại.
- Muốn giết cứ giết.
Kỷ Ninh nói lạnh như băng.
- Ta vốn tưởng rằng giết chủ nhân đời trước của Trích Tinh Phủ phải rất thú vị. Nhưng ngươi vậy mà không phản kháng tý nào, thật sự quá tẻ nhạt.
Thân ảnh hùng vĩ nói, Kỷ Ninh cố gắng nhìn rõ hình dạng của hắn nhưng dù thế nào cũng không thể được.
Thân ảnh hùng vĩ vung tay lên.
Hô.
Chỉ thấy giữa trời bỗng nhiên xuất hiện một đám người, có đôi thần tiên quyến lữ Kỷ Nhất Xuyên, Úy Trì Tuyết, cũng có nam tử áo trắng tóc trắng tản ra hơi thở làm cho người ta bình tĩnh, một thiếu nữ áo xanh cùng với Thu Diệp thành thục, Xuân Thảo non nớt, đạo lữ của mình Dư Vi và Cửu Liên, còn có cả ba hài tử.
- Ninh nhi, ngươi sao lại mạnh như vậy?
- Ngươi kéo chúng ta đến đây làm gì?
Cả đám người đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thân ảnh hùng vĩ kia, nhưng căn bản không để ý Kỷ Ninh.
Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức biến đổi.
- Kỷ Ninh! Ngươi đã rõ ràng chưa? Đúng vậy, giống như ngươi đoán, ta sử dụng Bát Cửu Huyền Công biến thành hình dạng của ngươi.
Thân ảnh hùng vĩ nói:
- Bọn hắn còn tưởng rằng ta chính là ngươi! Mà dưới pháp lực của ta... Bọn hắn đều không thể nhìn thấy ngươi, cũng không nghe thấy tiếng của ngươi.
- Ngươi rốt cục muốn làm gì?
Kỷ Ninh quát.
- Bành.
Thân ảnh hùng vĩ bỗng nhiên duỗi một ngón tay, búng một cái! Trúng ngay nam tử áo trắng tóc trắng, trong mắt nam tử áo trắng tóc trắng tràn ngập vẻ khó tin, rồi “bành” một tiếng hóa thành tro bụi.
- Bạch thúc!
Kỷ Ninh kinh hô, cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót.