- Bị vây trong đại trận phong cấm, ai cũng không thể thoát nổi. Nếu phải chết thì cũng phải chết cho ra chết.
- Gừ.
Bạch Thủy Trạch gật đầu nhẹ, trực tiếp há miệng ra cắn vào bình ngọc kia.
Lúc trước Kỷ Ninh đã dùng hết một phần ba nguyên dịch để đột phá Tử Phủ và củng cố Tử Phủ tiền kỳ! Phần nguyên dịch còn lại không thể lãng phí nên để lại cho tộc trưởng.
Trong đôi mắt của Bạch Thủy Trạch hiện lên khát vọng. Hắn muốn đột phá. Hắn muốn giúp đỡ chủ nhân hắn. Người đó cũng chính là đại ca của hắn, là thân nhân quan trọng nhất trong cuộc đời này của hắn.
Ở bên ngoài cánh cửa Thần Thông Điện trong Thủy Phủ, lão ngưu màu đen và con gấu lớn lông vàng đang đứng đó.
- Ài!
Con gấu lớn lông vàng thở dài.
- Đại ca? Có việc gì vậy?
Lão ngưu màu đen nói.
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.
Con gấu lớn lông vàng cảm khái.
- Kỷ Ninh này chính là kẻ duy nhất trong bao nhiêu năm tháng đã qua, là kẻ duy nhất có khả năng đạt được pháp môn thần thông do chủ nhân để lại. Thần hồn của hắn mạnh mẽ tới mức có thể dùng thần niệm điều khiển vật thế. Hắn lại cực kỳ thấu hiểu Đạo, đạt tới cả Đạo Chi Vực Cảnh. Với Vũ Thủy Kiếm Vực, thần niệm điều khiển vật thể, hắn có thể một mạch giết vô số lực sĩ. Nhưng nhóm lực sĩ bây giờ càng ngày càng mạnh lên làm hắn càng phải gắng sức thêm. Cho dù hắn có sử dụng hai thanh kiếm của mình chiến đấu thì vẫn phải cố hết sức mới có thể đánh được.
- Nếu đợi thêm năm năm nữa. Xích Minh cửu Thiên Đồ của hắn có thể đạt tới tầng thứ tám, thậm chí là tầng thứ chín. Với sự tiến bộ trong ngộ Đạo của hắn, trong thời gian năm năm sẽ có tiến bộ lớn hơn rất nhiều.
- Thân thế của mình càng mạnh mẽ thì càng thêm thấu hiểu Đạo. Khi đó hắn hoàn toàn có thể đạt được pháp môn thần thông của chủ nhân lưu lại. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Con gấu lớn lông vàng lắc đầu thở dài.
- Còn bây giờ thì sao?
Lão ngưu màu đen lo lắng hỏi.
- Hắn giết rất nhanh. Chỉ với thời gian uống cạn chung trà mà đã giết được mấy vạn lực sĩ rồi. Nhưng ta xem thực lực của hắn thì có lẽ việc lấy được thần thông thứ ba cũng còn khó lắm.
Con gấu lông vàng lắc đầu.
- Còn pháp môn thần thông đứng đầu u? Vẫn còn kém xa lắm. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Nếu đợi thêm năm năm nữa. .
- Đúng vậy, nhưng cơ bản là hắn không chịu đợi thêm năm năm nữa.
Lão ngưu màu đen cũng thổn thức.
Vùng hư không u tối ngưng tụ ra một đám lực sĩ. Đám lực sĩ hung hãn không sợ chết, cầm đại chùy, trường mâu, chiến phủ trong tay hô vang âm “Giết” trong ngôn ngữ Thần Ma.
Mưa vẫn rơi trút nước.
Tầng tầng thủy bích ngăn đám lực sĩ lại. Hiện giờ “Mưa” của Vũ Thủy Kiếm Vực đã không thể giết chết được đám lực sĩ này nữa, chỉ có thể dùng hét khả năng ngăn cản làm giảm tốc độ của đám này.
Xẹt! Rào rào! Vù! Chỉ thấy chín đường kiếm quang bay múa.
Có lực sĩ bị chọc xuyên đầu mà chết, có lực sĩ bị chém thành hai đoạn mà chết,
Có lực sĩ còn bị chặt đầu mà chết...
- Chết đi.
Kỷ Ninh cầm hai thanh kiếm trong tay, thi triển ra thần thông “Phong Dực Độn Pháp”, sau lưng của hắn cũng xuất hiện đôi cánh chim do Xích Minh thần lực ngưng tụ ra. Đây mới chính là dáng vẻ thực sự của Phong Dực Độn Pháp! Khi xưa, vì che dấu thần thông được ban cho này mà Uất Trì tộc phải bắt tất cả đệ tử trong bộ tộc phải dùng pháp bảo cánh chim để thi triển. Nhờ đó mới có thể che dấu kín kẽ loại thần thông này.
Một thần thông chân chính thì làm gì cần phải dùng pháp bảo.
Vèo! Kỷ Ninh nhanh như bóng ma, cả người xẹt qua tạo thành một đường cong. Bóng người vừa Lướt qua thì song kiếm trong tay đã hóa thành hai đường kiếm quang hình cong.
Xẹt xẹt!
Hai hàng lực sĩ đều bị cắt thành hai nửa. Từng người đều chết, hóa thành sương mù biến mất.
- Giết.
Kỷ Ninh cầm song kiếm trong tay. Nơi nào hắn đi qua là lập tức có một đám lực sĩ ngã xuống.
- Cố hết sức, phải cố hơn nữa.
Trên mặt Kỷ Ninh lộ ra vẻ lo lắng. Vũ Thủy Kiếm Vực và Thủy Hỏa Liên Hoa đã không thể giết đám này rồi. Mà chín chuôi kiếm khí khống chế bằng thần niệm cũng chỉ có thể một kiếm giết một tên lực sĩ mà thôi.
Như lúc đầu, mỗi thanh kiếm khí chỉ cần đảo qua là đã giết được một đám đông rồi.
Bây giờ mỗi một chuôi chỉ có thể nhằm giết được một tên.
Chỉ có hai thanh kiếm tự thân mình cầm mới có thể giết được một loạt!
Lực sĩ vẫn không ngừng chết đi nhưng trong vùng âm u kia lại sinh ra những lực sĩ lợi hại hơn. Những lực sĩ mới sinh ra có hơi thở hung ác mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Xẹt! Xẹt! Xẹt! Chín thanh kiếm khí bay múa. Dưới những tiếng gào thét của đám lực sĩ, từng thanh kiếm để lại vết thương trên người chúng. Nhưng đám lực sĩ vẫn lao tới Kỷ Ninh.
Cuối cùng đã tới.
- Giờ khắc này cuối cùng đã tới rồi. Ta không thể dùng kiếm khí do thần niệm khống chế để giết đám lực sĩ mới được sinh ra này.
Kỷ Ninh cắn răng, cả người hóa thành đường sáng, song kiếm trong tay rít gió chém vào đám lực sĩ.
Lúc này chỉ còn hai thanh kiếm trên tay hắn là có khả năng giết chết đám lực sĩ này.
Dù sao thì kiếm khí do thần niệm điều khiển cũng chỉ có thực lực Tử Phủ tiền kỳ thôi.
Lực lượng Thần Ma luyện thể của Kỷ Ninh chính là lực lượng Thần Ma luyện thể Tử Phủ hậu kỳ nên dĩ nhiên sẽ mạnh hơn hai cấp nhỏ. Hai thanh kiếm do bản thân mình cầm lấy sẽ có uy lực mạnh mẽ hơn chút.
- Giết.
Kỷ Ninh dùng đủ mọi cách để chém giết.
*****
Bên ngoài cửa điện, con gấu lông vàng nắm rất rõ những việc đang xảy ra bên trong.
- Lần tranh đấu cuối cùng.
Con gấu lớn lông vàng thở dài một tiếng.
- Kỷ Ninh sắp thua rồi.
- Sắp thua?
Lão ngưu màu đen liền hỏi.
- Hắn có thể có được thần thông bậc ba không?
Con gấu lớn lông vàng lắc đầu:
- Vẫn còn kém một chút. Hiện tại Vũ Thủy Kiếm Vực, thần niệm điều khiển vật đã vô dụng rồi. Chỉ có thể dựa và hai thanh kiếm trong tay hắn để giết chóc thôi. Kiếm thuật của hắn cao siêu. Đặc biệt là việc dùng song kiểm phụ trợ lẫn nhau cho nên có thể kéo dài thêm chút nữa. Nhưng nếu muốn có được thần thông bậc ba thì vẫn còn nguy hiểm lắm. Thật khó biết được.
- Ài.
Lão ngưu màu đen cũng đành chịu.
- Nhanh, hắn sắp ra ngoài rồi.
Con gấu lớn lông vàng lắc đầu.
- Đáng tiếc. Hắn vốn có hi vọng có được pháp môn thần thông của chủ nhân để lại.
Giữa sườn núi Ngưu Giác Sơn.
Kỷ Cửu Hỏa cảm ứng được mọi việc trong đại trận. Hắn đang quan tâm tới hai chuyện. Một là việc Kỷ Nhất Xuyên đi đánh lén đám Tuyết Long Sơn, hai là việc Bạch Thủy Trạch đột phá.