Mãng Hoang Kỷ

Chương 952: Chương 952: Bảo hộ (1)




Hạ Hoàng vội nói:

- Mỗi con Thiên Thần Khôi Lỗi đều rất trân quý, ta cũng không thể cưỡng đoạt mà lấy của ngươi. Kỷ Ninh, ngươi cần gì cứ nói, ta sẽ đổi cho ngươi, vì con khôi lỗi này ta nhất định phải có.

- Ta đã nói ra tất nhiên sẽ không giữ cho riêng mình, tuy nhiên, nếu bệ hạ có thể cho ta một ít Thuần Dương tiên đan hoặc Đại La tiên đan thì tốt.

Kỷ Ninh từ tốn đáp.

- Những đan dược này thì ta có rất nhiều. Chiến tranh lần này không biết sẽ kéo dài bao lâu, vào thời điểm quan trọng, các tiên nhân đều cần đan dược để bổ sung pháp lực. Ha ha…, ta sẽ đổi cho ngươi một lọ.

Kỷ Ninh khẽ đảo lòng bàn tay, từ đó xuất hiện một con khôi lỗi sừng cong cỡ bàn tay, giống những Thiên Thần Khôi Lỗi vừa chiến đấu như đúc. Những khôi lỗi này phải luyện chế thành công mới có thể biến hình lớn nhỏ như ý được.

Khôi lỗi này vừa bay đến chỗ Hạ Hoàng, một lọ đan được cũng theo hướng ngược lại bay về phía Kỷ Ninh. Hắn cũng hiểu để điều khiển Thiên Thần Khôi Lỗi cần nhiều Thiên Tiên, trong chiến đấu thế này không có tác dụng với hắn. Ngược lại, đan được lại là nhu cầu cấp bách để tu luyện Bát Cửu Huyền Công.

- Các vị, cuộc chiến với Vô Gian Môn lần này là cuộc chiến sinh tử, một mất một còn cho nên chúng ta không thể lui bước. Hơn nữa nếu chúng ta có thể cầm chân chúng ở đây, chúng sẽ không thể tập kích những Đại Thế Giới khác được. Lần đại kiếp này, Đại Hạ chúng ta chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nếu không liên kết giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta sẽ bị kẻ thù từng bước đánh bại.

Hạ Hoàng nghiêm trang nói.

Kỷ Ninh và đám tướng lĩnh đều gật đầu ra vẻ thấu hiểu.

- Cho nên, mỗi thế giới đều phải chiến đấu hết mình, thậm chí phải liều mạng. Kẻ địch muốn chiếm đoạt? Chúng nhất định phải trả giá đắt. Từ ngày mai trở đi, chín đại Hình Thiên Thần ra ngoài chiến đấu sẽ do Kỷ Ninh dẫn đầu, mọi người khác không được tự ý rời đội ngũ quá xa. Ta sẽ đem Bát Long Vân Thành tới gần Kỷ Ninh để trợ giúp thêm. Mấy Thiên Thần Chân Tiên cũng sẽ hỗ trợ các ngươi, bên cạnh đó ta sẽ điều động bốn Thiên Thần Khôi Lỗi cùng đi hỗ trợ.

- Lần chiến tranh này sợ rằng sẽ còn kéo dài, trước khi các ngươi giao chiến với Vô Gian Môn cần phải rút kinh nghiệm, vì từ giờ trở về sau sẽ không dễ dàng mà thu được thắng lợi. Các ngươi không được chủ quan, khi có cơ hội, có thể giết chết một đầu Bạch Kiểm Giao chính là lập được đại công. Kẻ địch chết càng nhiều, chúng ta sẽ càng có nhiều phần thắng. Tử vong là không thể tránh khỏi, các vị tiên hữu nhất định phải cẩn thận.

- Vâng, bệ hạ.

Kỷ Ninh cùng các tướng lĩnh Thông Hợp Thiên Tiên, Tập Thủy Thiên Tiên, Phi Vũ Tiên Tử, Phù Trần Thiên Tiên, Vạn Thú Thiên Tiên, Thiên Châm Tiên Tử, Phong Điên Thiên Tiên, Trượng Hồng Thiên Tiên nhất tề cung kính thưa.

Cuộc chiến trước mắt sẽ chứa đầy chông gai, rất tàn khốc. Bọn họ có lẽ sẽ có người không giữ được mà ngã xuống, kéo theo đó là cả ngàn, cả vạn Thiên Tiên, Tán Tiên nhưng không có ai tỏ ra sợ hãi. Vì trong lòng mỗi người đều biết, đối mặt với cuộc chiến này, không ai có thể trốn tránh.

Chín vị tướng lĩnh bao gồm Kỷ Ninh cùng trở lại doanh trại. Doanh trại rộng lớn vô cùng, Kỷ Ninh đi về nơi ở riêng của mình.

- Tướng quân!

- Tướng quân!

Thiên Tiên cùng vô số Tán Tiên trông thấy Kỷ Ninh, người người đều chào to một tiếng. Kỷ Ninh cũng mỉm cười đạp lại, thậm chí còn gọi tên vài vị đạo hữu trong số đó:

- Nhược Hàn đạo hữu, Động Tử Hưu đạo hữu…

. Hắn có thể cảm nhận được những lời chào này đều xuất phát từ sự sùng kính thật tâm của các vị binh sĩ. Lúc trước thống lĩnh quân đoàn tại Vương Đô Đại Hạ, đám tiên nhân này cũng vì Hạ Hoàng bức ép mới đi theo Kỷ Ninh, nhưng trận chiến vừa rồi bọn họ đã bị Kỷ Ninh thu phục hoàn toàn. Trong đại kiếp nạn được đi theo một thủ lĩnh cường đại, cơ hội sống sót của bọn họ cũng cao hơn.

Nhận được sự sùng bái này khiến trong lòng Kỷ Ninh dâng tràn chiến ý, đồng thời cũng thấy có chút áp lực.

Kỷ Ninh rất nhanh đã đến nơi ở của mình.

Dư Vi một thân áo bào trắng sớm đã ngồi ở cửa chờ hắn.

- Đã về rồi!

Dư Vi mỉm cười với Kỷ Ninh:

- Ban nãy tỷ đã nghe đám Tiên Nhân bàn luận xôn xao, lần này Bắc Minh quân đoàn thắng lợi tuyệt đối, nghe nói còn giết mấy trăm Thiên Tiên và vô số Tán Tiên.

- Uhm, nhưng quân ta tổn thất cũng rất nặng nề. Ồ…?

Kỷ Ninh bước vào phòng, không khỏi ngạc nhiên nhìn chung quanh.

Mặc dù phòng này vốn dành cho tướng lãnh, nhưng dù như vậy cũng coi như là lớn lắm rồi.

Trước đây căn phòng này còn rất đơn giản, chưa trang trí gì cả.

Vậy mà lúc này vách tường đã được treo dăm ba bức bích họa, trong phòng cũng bày biện một ít đồ dùng hằng ngày, thậm chí có cửa riêng dẫn đến thư phòng, trên bàn có đặt giấy bút, trên giá bút còn giắt thêm ba cây bút lông. Bình thường những lúc rãnh rỗi, Kỷ Ninh thích nhất là viết chữ vẽ tranh. Sâu trong phòng còn đặc biệt ngăn ra một căn phòng nhỏ để hai người có thể nghỉ ngơi.

Trên chiếc bàn gỗ đen tuyền được chạm trổ tinh xảo đã được bày sẵn một bàn thức ăn hấp dẫn.

- Sư tỷ, tỷ làm việc cũng thật nhanh gọn.

Kỷ Ninh cười vui vẻ:

- Ta vừa ra ngoài một chuyến mà trong nhà đã thay đổi lớn thế này, ngay cả cơm nước cũng được chuẩn bị đầy đủ.

- Trận chiến này e rằng sẽ kéo dài rất lâu. Trong thời gian đó nơi này sẽ là nhà của chúng ta, dĩ nhiên phải bày trí đẹp mắt một chút. Lúc nãy tỷ thấy Hạ Hoàng gọi chín vị tướng lĩnh đến Chủ Điện liền tranh thủ thời gian đó nấu một ít thức ăn.

Dư Vi cũng cười tươi trả lời:

- Đây là lần đầu tiên đệ đại thắng trở về, nhất định phải ăn mừng.

- Phải ăn mừng chứ!

Kỷ Ninh ngồi xuống, cầm đũa lên gắp một miếng thịt vàng ượm trong như quả dứa. Đây đúng thực là thủ pháp riêng của sư tỷ. Lúc trước hai người cùng ở với nhau tại Hắc Bạch học viện, Dư Vị thường hay tự mình chế biến chút thức ăn.

- Ngon, ngon lắm!

Kỷ Ninh tán thưởng:

- Tỷ cũng ngồi xuống đi.

Dư Vi ngồi xuống bên cạnh.

Kỷ Ninh ngồi cạnh Dư Vi, vừa ăn cơm vừa tán gẫu. Hắn bất chợt cảm thấy tâm tình kích động vì đại chiến đã lắng xuống. Năm đó ngồi cạnh phụ thân, mẫu thân, bản thân cảm thấy thật yên bình. Lúc này ở cạnh sư tỷ cũng mang cho hắn cảm giác yên bình đó.

Kỷ Ninh nhìn Dư Vi đang ngồi bên cạnh mình, vừa đỡ bụng vừa chầm chậm ăn, hắn trầm mặc một lát rồi nói:

- Đại kiếp nạn đã đến, Kỷ Ninh ta thề nhất định sẽ bảo vệ cho tỷ thật tốt, còn có tiểu hài tử sau này của chúng ta nữa.

Hắn phải bảo vệ tất cả, đây là điều quan trọng nhất với hắn lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.