...
Kỷ Ninh và Bắc Sơn Bách Vi lại rất nhàn nhã bước từng bước tại con đường rộng rãi. Nhưng chỉ trong nháy mắt cả hai đã đi được hơn một dặm. Bạch Thủy Trạch và cô hầu gái cũng dễ dàng đuổi kịp.
- Đến rồi. Phía trước chính là Hắc Bạch học cung.
Bắc Sơn Bách Vi chỉ tay về phía trước.
Cả hai người liền dừng lại.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ở trước mặt là một tòa kiến trúc khổng lồ, cửa chính cao trăm trượng, chiều rộng gần hai mươi trượng, trên cửa có khắc bốn chữ 'Hắc Bạch học cung' to. Hơn nữa ở giữa bốn chữ này còn có một bức tranh con quay trắng đen.
- Hắc Bạch Ma Bàn đồ?
Kỷ Ninh vừa nhìn qua đã phát hiện được sự huyền diệu vô tận ẩn chứa trong đó. Phải cẩn thận cảm ứng thì mới phát hiện được chút gì đó không thực tế.
- Bốn chữ Hắc Bạch học cung và bức tranh kia là do vị Thiên Tiên trong lịch sử của Hắc Bạch học cung Lưu lại.
Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Mặc dù không phải Hắc Bạch đồ chân chính. Hắc Bạch đồ chân chính kia lớn hơn cái này rất nhiều và cũng phức tạp, tỉ mỉ hơn.
- Thì ra là thế.
Kỷ Ninh gật đầu.
Ở hai bên cửa chính của Hắc Bạch học cung có một con sư tử và thần long làm bằng đá xanh rất lớn, đồng thời còn có rất nhiều binh lính đứng xung quanh.
- Các binh lính kia đều là người của phủ An Thiền Hầu được bố trí bảo vệ tại đây.
Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Con sư tử và thần long kia mới thực sự là kẻ giữ cửa của Hắc Bạch học cung.
- Chúng nó canh giữ sao?
Kỷ Ninh kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy con sư tử và thần long bằng đã nào có thể canh cửa cả.
- Đây chính là hai con khôi lỗi mà Hắc Bạch học cung phải trả giá rất lớn mới có thể mua được từ Mộc Lam tộc đó.
Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Nghe đồn, hai con khôi lỗi này có thực lực ngang tầm với tiên nhân. Hơn nữa còn có trí tuệ không kém gì người bình thường nên đã được trấn thủ ở đây không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
Kỷ Ninh líu lưỡi.
Khôi lỗi? Có thực lực cỡ tiên nhân?
- Huyền Thang!
Bỗng nhiên Bắc Sơn Bách Vi hô lên.
- Bách Vi!
Chỉ thấy một thanh niên áo trắng dẫn theo một đám tùy từng đi ra từ Hắc Bạch học cung. Hắn ngạc nhiên mỉm cười.
Ngay lập tức, Bắc Sơn Bách Vi truyền âm sang Kỷ Ninh.
- Người này tên là Bắc Sơn Huyền Thang, cũng là đệ tử của An Thiền Bắc Sơn tộc. Có điều là đệ tử ở nhánh rất xa xôi nên cho dù có thiên phú rất cao nhưng vẫn không được coi trọng. Nhưng về sau hắn lại có thể gia nhập được Hắc Bạch học cung nên địa vị trong An Thiền Bắc Sơn tộc cũng tăng cao.
- Sao?
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn vị thanh niên áo trắng kia.
- Có điều ngươi phải cẩn thận với người này. Người này cực giỏi ngụy trang vẻ mặt. Cha ta từng nói...tên Bắc Sơn Huyền Thang này chính là con rắn độc khoác áo da dê. Không nên quen thân với người này, nhưng cũng được gây thì chuốc oán với hắn.
Bắc Sơn Bách Vi truyền âm qua.
Kỷ Ninh gật đầu.
Rắn độc khoác áo da dê sao?
An Thiền Bắc Sơn tộc được truyền thừa từ thời đại Thần Ma tới giờ. Nên bộ tộc này có lượng người rất đông đúc. Một vài chi, họ xa xôi...thì cũng chỉ có thể có địa vị hơn một bộ tộc nhỏ như Kỷ tộc chút ít mà thôi. Chỉ có tạo ra được một thiên tài tuyệt thế thì mới được phủ An Thiều Hầu coi trọng chút.
- Chỉ sợ người này đã bị áp bức nhiều quá nên tính cách mới bị bóp méo như vậy.
Kỷ Ninh thầm tính.
- Bách Vi, sao ngươi lại tới đây?
Bắc Sơn Huyền Thang cười.
- Ta đưa huynh đệ Kỷ Ninh của ta tới đây xem một chút.
Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Huynh đệ Kỷ Ninh muốn gia nhập Hắc Bạch học cung này.
Kỷ Ninh mở miệng nói:
- Rất khó để gia nhập được Hắc Bạch học cung. Nên ta cũng chỉ tới xem trước xem thế nào thôi.
Bắc Sơn Huyền Thang nhìn thẳng vào Kỷ Ninh.
Trong đôi mắt hắn hiện lên sự chán ghét!
Trải qua rất nhiều năm tháng đã làm cho hắn sinh ra sự ghen tị, chán ghét với những kẻ được gọi là đệ tử chính tông, công tử có địa vị cao quý kia! Nên hắn dễ dàng ném Kỷ Ninh...sang cùng một phía với Bắc Sơn Bách Vi.
- Sao cơ. Cho dù có thất bại thì cũng có thể thử một lần cho biết.
Bắc Sơn Huyền Thang mỉm cười nhìn Kỷ Ninh. Nhưng trong đôi mắt của hắn có hiện lên chút gì đó thương hại.
- Không chừng lại may mắn vào được ấy chứ. Khi đó chúng ta lại trở thanh sư huynh sư đệ.
Kỷ Ninh có thể cảm giác được cái tính cách cao cao tại thượng của tên Bắc Sơn Huyền Thang này.
Hiển nhiên với Bắc Sơn Huyền Thang mà nói. Hắn chính là thiên tài tuyệt thế. Còn tên Kỷ Ninh trước mắt này thì sao? Đi với Bắc Sơn Bách Vi thì xem ra có xuất thân không tầm thường, nhưng thế thì đã sao? Hắc Bạch học cung chỉ chú trọng xem xét tới thực lực thiên tư của mỗi người mà thôi.
- Bách Vi. Ta có việc nên cũng không ở đây lâu. Để sau này rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện sau.
Bắc Sơn Huyền Thang vừa chắp tay vừa dẫn một đám rời đi. Những người theo sau đều có phong thái bất phàm. Với sự cảm ứng của Kỷ Ninh thì xem chừng những người này đều là người tu tiên.
- Những người đi theo này là ai vậy?
Kỷ Ninh hỏi.
- Không phải ngươi đã từng nói hắn là đệ tử ở chi nhánh xa xôi thuộc Bắc Sơn tộc sao. Tại sao lại có nhiều người tu tiên đi theo hắn vậy?
Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu.
- Đệ tử của Hắc Bạch học cung đều là những thiên tài tuyệt thế. Những việc vặt vãnh của môn phái sẽ không thể để những đệ tử này làm được. Cho nên Hắc Bạch học cung chấp nhận cho một tên đệ tử chính thức có thể thu nhận lấy mười tên tùy tùng.
- Cho nên mặc dù Hắc Bạch học cung chỉ có mấy trăm đệ tử nhưng tùy tùng thì có tới mấy ngàn người.
- Mấy ngàn tùy tùng làm việc cho Hắc Bạch học cung này có thể được nghe Nguyên Thần đạo nhân, thậm chí là cả tiên nhân giảng đạo, cũng có thể được ban cho pháp môn tu luyện nữa cơ. Nếu có người thể hiện được khả năng cực kỳ xuất sắc thì có thể được đề bạt làm đệ tử chính thức. Đương nhiên, trăm năm cũng khó kiếm được một gã tùy tùng được đề bạt lên làm đệ tử chính thức. Dù sao thì yêu cầu của Hắc Bạch học cung với đệ tử chính thức cũng quá hà khắc. Nên cho dù thế nào thì việc làm một tên tùy tùng cũng giống như làm một tên đệ tử khá mạnh ở môn phái khác rồi.
Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Cho nên có rất nhiều người tu tiên nguyện ý làm tùy tùng ở đây.
Kỷ Ninh gật đầu.
Thật lợi hại.
Thu nhận tùy tùng giúp cho các đệ tử thiên tài của họ có được thế lực riêng! Nhờ đó nền móng của Hắc Bạch học cung lại càng thêm vững chắc.