- Không biết lão già Tam Giới đó đã đi chưa.
- Hi vọng lão đi nhanh lên.
- Đừng có đến thế giới Đoạn Giác chúng ta.
Ba vị Mẫu Hoàng đều hi vọng như vậy, dũng khí của các nàng đã sớm bị hai chữ ‘nghiệt súc’ kia dọa cho mất sạch, chỉ mong không còn nhìn thấy lão giả kia nữa.
- Sao vậy?
- Không tốt!
- Lão đến rồi!
Ý niệm của ba vị Mẫu Hoàng trước giờ luôn trải khắp toàn bộ thế Đoạn Giác, khống chế vô cùng kín kẽ, cho nên khi tồn tại đáng sợ kia xâm nhập, lập tức các nàng phát hiện ra.
…
Thế giới Đoạn Giác ở vùng biên giới của phế tích thượng cổ vô tận, tự hình thành nên một thế giới, trong đó có vô số tộc dân sừng cong sinh hoạt. Hiện tại tất cả chiến sĩ sừng cong đều cảm thấy thế giới của bọn chúng đang rung động lắc lư, đất đai đang run rẩy, núi lớn bắt đầu sụp đổ.
- Làm sao vậy?
- Xảy ra chuyện gì?
Vô số tộc dân sừng cong đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những tộc dân sừng cong này vẫn còn là hài đồng, thiếu niên, bọn chúng chưa có tư cách gia nhập quân đội. Phải đạt tới thực lực cơ bản nhất là ‘Địa cấp’ thì mới có thể trở thành chiến sĩ được. Giờ phút này vô số tộc dân sừng cong, kể cả các trưởng lão ở Trưỡng Lão điện, kể các nhánh quân đội, đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Ầm ầm ~~~.
Bên ngoài thế giới Đoạn Giác, xuất hiện một bàn tay cực lớn.
Bàn tay này lớn gần bằng một nửa lãnh thổ thế giới Đoạn Giác, bàn tay từ trong hư không đánh xuống thế giới Đoạn Giác:
- Ào ào ào ~~~
Từng tầng cấm chế của thế giới Đoạn Giác không ngừng vỡ vụn, thậm chi ngay cả thời không chịu áp lực cũng đang bắt đầu vỡ vụn ra, vô cùng quỷ dị… Toàn bộ thời không của thế giới Đoạn Giác tựa như biến thành từng tầng, từng tầng một.
Từng tầng thời không không ngừng hạ thấp xuống.
Bàn tay đánh tới đâu, tầng thời không ở đó không ngừn vỡ vụn ra.
- Không!
- Trốn.
- Trốn.
Từ trong lòng đất thế giới Đoạn Giác, đột nhiên có ba con quái vật khổng lồ chạy ra.
Cả ba đều có thân thể vô cùng cao lớn, có lân giáp màu xanh đen, so sánh với chiến sĩ sừng cong bình thường thì thấy mập mạp hơn rất nhiều. Bụng bọn chúng dường như chiếm phần lớn thân hình xấu xí, con mắt bắn ra hắc quang xé rách hư không.
Ào ào ~~~
Bàn tay cực lớn kia không ngừng hạ thấp xuống, tầng tầng thời không cũng không ngừng bị đè nén xuống, khiến cho thời không bên dưới càng thêm vững chắc, ba vị Mẫu Hoàng liều mạng cũng không làm cách nào xé rách hư không để chạy trốn được.
- Tha mạng.
- Tha mạng.
- Xin tha mạng.
Ba vị Mẫu Hoàng đều cao giọng hô, thanh âm quanh quẩn toàn bộ thế giới Đoạn Giác.
Nhưng bàn tay khổng lồ kia vẫn lạnh lùng phủ xuống như trước.
- Không…
Vô số tộc dân sừng cong hoàn toàn mộng muội, từ nội tâm bọn hắn phát sinh nỗi sợ hãi, cảnh này vượt quá sự tưởng tượng của bọn chúng, chỉ cần nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia… Một bàn tay không nhìn thấy cuối, lớn bằng một nửa thế giới Đoạn Giác, dù Kỷ Ninh dùng Chúc Long Chi Nhãn cũng khó có thể thấy điểm cuối cùng.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay kia kia một đường hẹp dài giống như là đường chỉ tay.
Bành bành bịch…~~ áp lực vô tận đã truyền tới, chỉ nghe một tiếng ‘bành’ vô số tộc dân sừng cong trên mặt đất đã nổ tung thành một đám sương mù màu xanh lá, chỉ có rất ít chiến sĩ áo choàng tím, chiến sĩ áo choàng vàng nỗ lực chống đỡ, tuy nhiên thân thể bọn chúng cũng dần dần xuất hiện vết rách.
- Lão gia hỏa kia, ngươi muốn khơi mào chiến tranh sao?
- Lão gia hỏa chết tiệt.
- Đáng chết.
Cầu xin tha thứ không được, ba vị Mẫu Hoàng trở nên điên cuồng, mắng chửi, các nàng tuyệt vọng dùng đến đủ loại ngôn từ. Các nàng không thể trốn thoát, chỉ có thể đối mặt với một chưởng đáng sợ này mà thôi.
Bành bành bịch...~~
Bàn tay kia cũng không hề đụng chạm tới cái gì, chỉ truyền lại tiếng thời không nghiền nát, đã khiến cho những chiến sĩ áo choàng vàng hoàn toàn vỡ vụn rồi. Giờ phút này toàn bộ thế giới Đoạn Giác chỉ còn lại ba vị Mẫu Hoàng, trên thân thể xấu xí của họ cũng đã xuất hiện vết rách, càng lúc càng lớn dần, ba nàng thê lương chỉ biết hô hào mắng chửi.
Cuối cùng, tất cả đều im bặt
Ba vị Mẫu Hoàng đã hoàn toàn nát bấy, hóa thành tro bụi.
- Bịch...~~.
Cuối cùng bàn tay khổng lồ kia cũng ngừng lại.
Một thanh âm già nua khẽ vang lên:
- Khơi mào chiến tranh? Chỉ là ba con bò sát nhỏ mà cũng dám nói vậy ư!
Bàn tay khổng lồ kia biến mất.
Tất cả đều trở lên yên tĩnh.
Toàn bộ thế giới Đoạn Giác đã biến thành một thung lũng lõm sâu vô tận.
Mây trắng tán đi, một vòng xoáy xuất hiện giữa không trung, một lão giả mặc đạo bào và một thiếu niên từ trong đó đi ra.
Kỷ Ninh quan sát xung quanh.
Liếc mắt qua đã thấy được Phương Thốn Sơn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng có rất nhiều đệ tử đang sinh hoạt bình thường trên núi.
- Đi thôi.
Bồ Đề dẫn theo Kỷ Ninh bay thẳng xuống dưới, rất nhanh đã tới trung tâm toàn bộ Phương Thốn Sơn là Tà Nguyệt Tam Tinh động. Có một tòa đạo quan nhìn rất bình thường, đây cũng chính là chỗ mà Bồ Đề lão tổ thường tĩnh tu, đám đệ tử như Kỷ Ninh cũng không dám tự tiện đến quấy rầy.
Trong đạo quan.
Bồ Đề đáp xuống rồi khoanh chân ngồi.
Kỷ Ninh cung kính hành lễ:
- Lần này nếu không có sư phụ cứu giúp, chỉ sợ đệ tử không có ngày trở về Tam Giới, khiến cho sư phụ phải bôn ba vì mình, đệ tử thật xấu hổ.
Bồ Đề cười:
- Ngồi xuống đi.
Kỷ Ninh chọn một cái bồ đoàn rồi ngồi xuống.
- Tư vị của nghiệp hỏa thế nào?
Bồ Đề hỏi.
- Không muốn trải qua lần thứ hai.
Kỷ Ninh nói:
- Hiện giờ thì lúc nào cũng bị nghiệp hỏa quấn thân, tuy có chút thống khổ nhưng vẫn chịu đựng được. Lần này nghiệp hỏa phủ xuống, tuy là một kiếp nạn nhưng ngược lại đệ tử cũng có thu hoạch không nhỏ.
- Trong họa có phúc.
Bồ Đề cười nói:
- Tâm lực của ngươi đạt tới cấp độ gì rồi?
- Tầng thứ ba.
Kỷ Ninh trả lời.
Bồ Đề mỉm cười gật đầu:
- Lúc ta phát hiện ngươi giao thủ với dị tộc, vận dụng tâm lực lên kiếm chỉ, đã đến trình độ không tiết ra ngoài chút nào. Xem ra ngươi đã ngộ ra pháp môn vận dụng kiếm chỉ.
- Liên tục chiến đấu mười tám năm, cũng có chỗ đạt được.
Kỷ Ninh đáp.
- Ngươi có biết vì sao dị tộc kia không giết ngươi mà lại chiến đấu với ngươi những mười tám năm?
Bồ Đề hỏi lại.
Kỷ Ninh kinh ngạc, lắc đầu:
- Mấy tên dị tộc kia nói là mang đệ tử ra làm bao cát để ma luyện chiến sĩ của bọn hắn. Có điều đệ tử cảm thấy đó không phải là nguyên nhân chính.