- Ở bên trong bảy đại pháp môn của con. Lang Phù là thứ vô cùng hữu dụng, Tội Nghiệt Thần Binh ở trước hạo kiếp hiện nay cũng có một chút tác dụng, tin rằng sẽ có thể đào tạo ra một ít Tiên Thiên Linh Bảo a.
Bồ Đề nói:
- Chỉ có điều, nếu muốn nhờ giết chóc để đào tạo ra Hỗn Độn kỳ bảo thì lại quá khó khăn, ta cũng không biết cần phải giết chóc bao nhiêu thì mới có thể đào tạo ra được một kiện Hỗn Độn kỳ bảo a.
Người đứng đầu Phật môn Đạo môn, Tam Hoàng, thậm chí là đám người Bồ Đề, Ngũ Đế lợi hại như vậy. Trên người đều có Hỗn Độn kỳ bảo.
Cho nên đối với pháp môn Tội Nghiệt Thần Binh này cũng không quá xem trọng.
- Đương nhiên pháp môn Tội Nghiệt Thần Binh này đối với các ngươi vẫn có tác dụng a.
Bồ Đề cười nói:
- Có điều pháp môn Lang Phù này là phương pháp chế tạo đạo phù. Mà phương pháp chế tạo mỗi một loại đạo phù đều là bí mật không truyền ra ngoài a. Nếu như có thể sớm ngày luyện chế ra đạo phù. Như vậy lúc chém giết, trực tiếp sử dụng một lượng lớn đạo phù, có thể nện, đập chết đối thủ a.
- Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người luyện chế đạo phù có thể tìm hiểu rõ ảo diệu của Lang Phù này. Mà trong Tam giới chúng ta, luận trận pháp phù văn chi thuật này. Người mạnh nhất tự nhiên là Nhân Hoàng Phục Hy thị a.
Bồ Đề cười nói:
- Lang Phù này, ta đã nhìn rất lâu rồi. Trong lòng tràn ngập vui mừng, cũng đã có thể luyện chế ra một ít đạo phù... Nếu như để cho Phục Hy thị nhìn, nói không chừng hắn ta có thể học được hoàn toàn a.
Kỷ Ninh cười cười.
Lang Phù quá mức huyền diệu, bản thân hắn nhìn vào cũng giống như đang xem Thiên Thư vậy.
Đối với Nhân Hoàng Phục Hy thị, quả thực thứ này có công dụng rất là kinh người.
- Đúng rồi, con nói Thiếu Viêm Sửu kia cũng đã từng đạt được qua, hắn ta cũng biết bảy đại pháp môn này đúng không?
Bồ Đề biến sắc.
- Sư phụ.
Kỷ Ninh lập tức nói:
- Lúc ấy con dùng hết tài học mới có thể học được bảy đại pháp môn này. Dùng thực lực của Thiếu Viêm Sửu Thiên Tiên, chỉ sợ cũng có thể miễn cưỡng học được Đào Ngô Thập Bát Thần Ma và một bộ phận Trùng Thú Cửu Giải. Những bí pháo đằng sau hắn ta cũng không có năng lực học được.
- Như vậy cũng tốt.
Bồ Đề nở nụ cười:
- Đào Ngô Thập Bát Thần Ma và Trùng Thú Cửu Giải, đều không có uy hiếp gì. Năm đó chúng ta và Vô Gian Môn chung sống hoà bình, rất nhiều người đều kết giao với nhau. Thậm chí còn có một ít thành công trở thành hảo hữu sinh tử. Rất nhiều pháp môn cũng đã trao đổi với nhau. Thứ mà bọn họ có thì chúng ta cũng có. Mà thứ chúng ta có thì bọn chúng cũng có. Ví dụ như Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma và Thiên Thân Thánh Điển. Bọn họ cũng có, về phần Trùng Thú Cửu Giải. Thứ này cần thời gian dài để bồi dưỡng, cái giá cũng không nhỏ. Song phương đều không có thứ này.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Chỉ có điều, vì ngừa ngoài ý muốn, Thiếu Viêm Sửu này phải diệt trừ.
Bồ Đề nói.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
Bởi vì lúc trước hắn luyện hóa bảo vật còn sót lại của đám Thiên Thần Chân Tiên, về sau lại luyện hóa rất nhiều pháp bảo. Cho nên cuối cùng mới phát hiện ra tấm bia đá ở trong đống đồ lộn xộn. Luyện hóa nhiều bảo vật như vậy cũng phải hao phí một ngày mới có thể thành công. Như vậy nếu Thiếu Viêm Sửu muốn mật báo, chỉ sợ hắn ta đã sớm mật báo rồi. Cho nên Kỷ Ninh cũng không có vội vã nghĩ biện pháp diệt cỏ tận gốc.
. . .
Quả thực cũng đúng là như vậy.
Quả thực Thiếu Viêm Sửu đang ôm tâm lý may mắn.
- Bảy đại pháp môn kia ngay cả ta cũng ta mới chỉ học được loại thứ nhất và một bộ phận trong loại thứ hai mà thôi.
Lúc này Thiếu Viêm Sửu đang uống rượu ở trong một điện sảnh:
- Cho dù có gặp thì tuyệt đối cũng không thể tưởng tượng đó là pháp môn. Mà uy áp của tấm bia đá kia so với Thiên Đạo còn đáng sợ hơn! Một khi ta bẩm báo cho Vô Gian Môn, chỉ sợ Vô Gian Môn phòng ngừa pháp môn như vậy bị tiết lộ ra ngoài. Cho nên ngoài việc trừ khử Kỷ Ninh, lại đoạt tấm bia đá đến tay, đồng thời bên này cũng sẽ giết ta diệt khẩu a.
- Cho dù Kỷ Ninh có đạt được bảy đại pháp môn, chỉ sợ cũng phải cất giấu, không nỡ nói cho người khác biết.
- Đúng vậy, nhất định là như thế.
Thiếu Viêm Sửu luôn luôn cất dấu, cho nên cũn chưa từng nói cho người thứ hai biết.
Hắn cũng cho rằng Kỷ Ninh cũng sẽ làm như hắn!
Mà lại hắn không dám đi mật báo, pháp môn lợi hại như thế. Một khi bẩm báo lên trên Vô Gian Môn, chỉ sợ chẳng những không có chỗ tốt mà rất có thể sẽ bị diệt khẩu. Thiếu Viêm Sửu rất rõ ràng thủ đoạn làm việc của Vô Gian môn. Vô cùng hung tàn a.
- Ồ.. .
Thiếu Viêm Sửu cảm thấy đầu mình choáng váng một hồi.
- Chuyện này, làm sao. . .
- Chết đi.
- Chết thì chết a.
Ánh mắt của Thiếu Viêm Sửu tràn ngập sương mù. Tiếp đó linh hồn trực tiếp biến mất, trực tiếp hồn phi phách tán mà chết. Ngay cả một phân thần còn lại của hắn cũng trực tiếp chết đi.
. . .
Phương Thốn sơn.
Hai mắt đang nhắm của Bồ Đề từ từ mở ra, lại nhìn qua Kỷ Ninh:
- Thiếu Viêm Sửu này còn có hai phân thân khác. Tất cả đã chết. Mười tám phân thân của hắn đều đã chết hết rồi.
Kỷ Ninh thở dài một hơi.
May mà Thiếu Viêm Sửu không có loại bảo vật như Hư Không chu, không dám ngao du ở trong Hỗn Độn. Bởi vì phân thân đều ở trong Tam giới. Cho nên Bồ Đề ra tay cũng rất dễ dàng. . . Giống như hắn có thể đơn giản thi triển Mê hồn đối với một ít hạng người nhỏ yếu vậy. Bồ Đề có thể dễ dàng làm cho một Thiên Tiên tự sát.
Đương nhiên, kỳ thật Vô Gian Môn cũng rất muốn vô thanh vô tức khiến cho Kỷ Ninh tự sát. Thế nhưng tâm lực của Kỷ Ninh đã đạt tới tầng thứ tư, lại cùng một đẳng cấp với rất nhiều Đạo Tổ. Cho nên bên Vô Gian Môn kia cũng không làm gì được, cũng không thể khiến cho Kỷ Ninh tự sát a.
- Đi, theo ta đi gặp Nhân Hoàng Phục Hy thị.
Bồ Đề cười nói:
- Hắn vừa nhìn thấyLang Phù này đã trở nên rất là vui vẻ, còn có kích động. Pháp môn đạo phù tuyệt đỉnh này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu a.
Sưu Sưu.
Phía trước lập tức xuất hiện vòng xoáy ở trong không trung.
Bồ Đề trực tiếp kéo tay của Kỷ Ninh, bước vào bên trong vòng xoáy không gian.
Lúc từ trong vòng xoáy không gian đi ra, trước mắt Kỷ Ninh là Hỗn Độn Khí lưu mênh mông. Trước đó Kỷ Ninh cũng đã một mình ngao du qua ở trong Hỗn Độn một chuyến. Đương nhiên đó chỉ là đi dạo một vòng ở những nơi rất gần Tam giới mà thoi.