- Giải quyết xong thì trong lòng ta lại lo lắng đến Mễ Oa, liền đi tìm nó.
Hắc Nha thấp giọng nói:
- Đến lúc tìm đến thì mới biến được biến cố, ta tìm mọi cách mới có thể một thân một mình vào gặp được Mễ Oa. Mễ Oa vừa thấy ta thì liền gào khóc! Gào khóc đó!
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Hắn có thể tưởng tượng được Xuân Thảo lúc ấy thống khổ, hối hận, đau lòng tới mức nào.
- Nó còn nói đó chính là lỗi của nó, là tại nó ngu xuẩn, không trách phụ thân chút nào. Tất cả đều do nó tự nguyện.
Hắc Nha đau khổ.
- Nó còn nói...không muốn để công tử biết, cũng không muốn làm tổn thương công tử. Cho nên nó mới viết một lá thư nói về chuyện đi buôn bán rồi gả cho người ta để sau này đưa cho công tử.
- Sau khi đưa bức thư giao cho ta, Mễ Oa liền uống thuốc độc tự vẫn.
Hắc Nha nói khẽ.
- Ta biết rõ con gái của ta cực kỳ đau khổ. Chết! Đó có lẽ là sự giải thoát cho nó. Trước khi chết nó vẫn còn trăn trối với ta là đừng để cho công tử biết.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Hiểu.
Hắn hiểu được.
Từ nhỏ hắn đã sớm tối ở bên nàng, nên hắn làm sao mà không hiểu rõ được tâm tư của Xuân Thảo?
Điều nàng mong muốn là nàng trong lòng hắn mãi mãi là Xuân Thảo đáng yêu vui vẻ bên hắn...Nàng không muốn để Kỷ Ninh biết được nàng đã bị áp bức lăng nhục như thế nào!
- Mỗi một nữ nhân đều có số mệnh gắn với một nam nhân. Ta lần đầu tiên thấy hắn thì đã biết hắn chính là số mệnh của đời ta. Ta thấy hắn cười thì ta cũng vui vẻ, thấy hắn nhíu mày thì ta cũng lo lắng theo, thấy hắn ở đằng kia khổ luyện kiếm pháp ta cũng lặng yên nhìn theo. Được ở bên hắn là ân huệ lớn nhất mà ông trời đã ban cho ta...
- Ta thật sự thấy rất vui. Xuân Thảo chỉ là một hầu gái, vậy mà công tử có thể đến bộ lạc Hắc Nha thăm ta. Ít nhất...Xuân Thảo cũng chiếm được một chút gì đó trong lòng của công tử rồi...Xuân Thảo thấy rất vui, thật sự rất vui, rất vui vẻ.
Kỷ Ninh mở mắt ra, từng giọt lệ chảy trên mặt.
Hắn lặng yên ngồi xuống trước bia mộ, lấy ra một ống trúc, nói khẽ.
- Xuân Thảo, thường ngày vẫn là ngươi rót rượu cho ta. Lần này ta sẽ rót rượu cho ngươi.
Rượu từ trong ống trúc chảy xuống bia mộ.
- Ta đã biết! Ta đều hiểu cả! Ta biết rõ ngươi vẫn luôn là Xuân Thảo vui vẻ, nhớ vui vẻ đấy!
- Ngươi ngu xuẩn nhưng thật sự rất đáng yêu.
Kỷ Ninh mỉm cười nhưng rưng rưng nước mắt.
- Ta biết chuyện của ngươi rồi! Sẽ không ghét bỏ ngươi đâu! Đệ đệ như thế nào mà dám ghét bỏ tỷ tỷ? Tỷ tỷ tuy có hơi vụng về ngốc nghếch chút nhưng vẫn vĩnh viễn là tỷ tỷ của Kỷ Ninh ta.
Nghe được hai từ 'tỷ tỷ', Thu Diệp ở bên cạnh vội bụm miệng lại, khóc nức nở nghẹn ngào.
- Tỷ tỷ quá mệt mỏi rồi! Ngủ đi! Ngủ đi! Hãy ngủ một giấc thật an lành đi!.
Kỷ Ninh nói khẽ.
- Những kẻ bắt nạt tỷ tỷ, những kẻ làm cho tỷ tỷ thương tâm. Từng kẻ một ta đều sẽ không bỏ qua! Một người cũng không chừa!
- Đi thôi.
Kỷ Ninh đứng dậy buông ống trúc ra.
- Đi đến bộ lạc Giang Biên. Ta muốn gặp tên Giang Hòa một lần!
- Đi!
Ba người nhóm Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thú nhanh chóng rời khỏi bộ lạc Hắc Nha tiến vào núi rừng phía xa xa.
- Thủ lĩnh?
- Bọn họ đi đâu vậy?
Một tộc nhân ra tới cửa hỏi theo. Còn Hắc Nha nhìn theo bóng dáng đang khuất dần sau núi rừng xa xa thì lắc đầu nói:
- Không biết.
Chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy khát vọng...Hắn hiểu được, vị công tử Kỷ tộc này nhất định là đi tới bộ lạc Giang Biên để báo thù cho con gái của hắn.
Thế nhưng với địa vị của bộ lạc Giang Biên, vị công tử này liệu có thể báo thù không?
- Cho dù công tử Kỷ Ninh không báo được thù thì phụ thân hắn là Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên vẫn có thể.
Trong lòng Hắc Nha tràn ngập nỗi oán hận. Hắn thật sự rất hận Giang Hòa, chỉ là thực lực không đủ nên không thể làm gì hơn.
...
Khoảng cách từ bộ lạc Hắc Nha đến bộ lạc Giang Biên tầm mấy trăm dặm. Dù có trèo đèo lội suối đi ngày đêm thì cũng phải đến lúc mặt trời mọc hôm sau mới có thể đến bộ lạc Giang Biên.
Từng bộ lạc đều có lãnh thổ riêng.
Một bộ lạc cực lớn, có tới năm vạn người thì địa bàn sinh hoạt...cũng là một thành thị rồi.
- Có một đám người tới.
- Được, đi qua đi.
- Đi qua.
Ở cổng thành có một đội ngũ Giáp vệ kiểm tra từng người vào thành cùng hàng hóa mang theo. Bộ lạc Giang Biên cũng có kẻ địch, nên bọn họ cũng sợ bị kẻ nào đó đem theo các loại vũ khí hạng nặng vào thành.
- Này, ba người các ngươi!
Lập tức có giáp vệ thấy được ba con Hắc Giảo thú đang ở hướng xa xa chạy tới, thấy bọn họ không giảm tốc độ chút nào thì quát.
- Mau dừng lại ngay! Kẻ nào tiến tới cửa thành Giang Biên mà không dừng lại là chúng ta sẽ bắn tên.
Ở trên tường cổng thành lập tức có một đám cung thủ đã giương cung lên ngắm. Dù có việc gì thì bọn chúng cũng sẽ không nương tay chút nào.
Vèo!
Kỷ Ninh bắn người từ trên lưng Hắc Giảo thú phi thẳng lên trên cổng thành. Một luồng khí vô hình cũng theo người Kỷ Ninh tràn qua làm cho mười mấy tên canh cổng vốn đang đứng trên mặt đất bị nhấc bổng cả người bắn ra khỏi cổng thành.
Trong nháy mắt chỉ thấy có một mình Kỷ Ninh còn đứng ở trên cổng thành.
Cả đám Giáp vệ gác cổng bị ngã xuống, mặt mũi bầm dập, vài tên không may còn bị gãy cả xương. Bất quá dù sao bọn chúng cũng là những chiến sĩ khỏe mạnh, nếu chỉ rơi từ tường thành xuống thì cũng không bị thương, chỉ là lần này trở tay không kịp nên mới ăn chút quả đắng.
- Tại sao có thể như vậy.
- Hắn, hắn...
Cả đám Giáp vệ ngây ngốc nhìn Kỷ Ninh đang đứng trên cổng thành thì sực nhớ ra tay mình đang trống không liền vội vàng nhặt cung tiễn lên.
Kỷ Ninh đứng ở trên cổng thành, hướng về phía trong thành gầm lên.
- Giang Hòa, đi ra đây cho ta!
- Giang Hòa, đi ra đây cho ta!
- Giang Hòa, đi ra đây cho ta!
- Giang Hòa, đi ra đây cho ta!
...Tựa như âm thanh của Thần Ma, tiếng hét lên vang vọng bốn phía như tiếng sấm rền. Những tên Giáp vệ đứng cùng đám người ở xung quanh nghe thấy thì đau nhức vội bịt chặt lỗ tai lại, thậm chí có cả một đám người vội cắm đầu cắm cổ chạy.
Tiếng hét đầy giận dữ truyền tới từng ngóc ngách ở toàn bộ Giang Biên thành.
Kỷ Ninh mang vẻ mặt lạnh lùng dậm mạnh chân một nhát. Tiếng nổ ầm ầm vang lên!