- Còn không lui xuống.
Nam tử tóc bạc quát.
Tội Ác Thiên Thần tỉnh ngộ, liên tục lui ra.
- Kế tiếp.
Nam tử tóc bạc phân phó.
Tuy Thiên Thần khác bất an, nhưng vẫn chỉ có thể đi lên, Tội Ác Thiên Thần cũng nói:
- Không có chuyện gì đâu, không có nguy hiểm.
Lúc này mới để đám Thiên Thần ở đây thoáng yên tâm.
Từng Thiên Thần để tay lên tấm bia đá, đều không nhúc nhích mười cái hô hấp mới khôi phục thanh tỉnh.
Giằng co hồi lâu. . .
Hơn hai trăm tên Thiên Thần tất cả đều đụng chạm tấm bia đá một phen.
- Thu bọn chúng đi.
Nam tử tóc bạc nhìn về phía Kỷ Ninh, nghe được lời này của nam tử tóc bạc, đám người Tội Ác Thiên Thần mới nhẹ nhàng thở ra, Kỷ Ninh vung tay lên thu hơn hai trăm tên Thiên Thần vào Tiên Phủ.
- Bắc Minh, ngươi cũng đi đi, đặt tay lên tấm bia đá.
Nam tử tóc bạc nói.
Kỷ Ninh đi tới, nhẹ nhàng đưa tay đặt ở trên tấm bia đá.
Oanh!
Một cổ năng lượng vô hình rót vào thần hồn của mình trong thức hải.
- Ta, dùng ta sinh mệnh thề. . .
Thần hồn của Kỷ Ninh Thần không bị khống chế bắt đầu nói ra lời thề, tuy Thần hồn không bị khống chế, nhưng lại rất rõ ràng xảy ra chuyện gì.
Đây là bổn mạng thệ ngôn!
Bổn mạng thệ ngôn rất phức tạp, cũng không phải nói muốn phát ra bổn mạng thệ ngôn là có thể phát ra. Như trong Tam Giới. . . Bất kỳ một Đại Năng Giả nào, cũng không có biện pháp tự mình phát ra bổn mạng thệ ngôn! Bình thường đều thành Hỗn Độn Tiên Nhân, Thế Giới Thần, có lẽ mới có thể tự mình chủ động phát ra bổn mạng thệ ngôn. Ngoài ra cũng chỉ có thể mượn nhờ ngoại vật.
Như ở Cửu Phương Hỗn Độn Quốc, một ít Đại tông phái, đều có cùng loại bảo vật như bia đá này, để cho đệ tử tông phái không tự chủ được lập bổn mạng thệ ngôn.
Một khi lập bổn mạng thệ ngôn. . . Căn bản không có cách nào tiết lộ.
Nếu như Kỷ Ninh đi sưu hồn, sẽ phát hiện trí nhớ bao hàm thần thông pháp môn có đại lượng cấm chế phức tạp, căn bản không cách nào thẩm thấu. Mặc dù cường hành công phá, sẽ chỉ để bong bóng trí nhớ vỡ vụn.
Bổn mạng thệ ngôn, không có cách nào vi phạm!
. . .
Kỷ Ninh khôi phục thanh tỉnh, nhìn tấm bia đá, nói khẽ:
- Khó trách Giác Minh Phật Tổ nói chỉ là một ít bảo vật đặc thù, mà về Nguyệt Hạ Đàm, lại ngậm miệng không nói. Nguyên lai là vì bổn mạng thệ ngôn.
Bổn mạng thệ ngôn, nếu tiết ra ngoài, sẽ bị chế tài cực kỳ nghiêm khắc.
Về phần loại bảo vật như Băng Tâm Linh Diệp. . . Cũng không phải chỉ Nguyệt Hạ Đàm mới có, ngoại giới cũng có, cho nên có thể giới thiệu ở bên ngoài.
- Sau khi ngươi rời khỏi đây, tuy không thể nói rất nhiều tin tức trong Nguyệt Hạ Đàm, nhưng có thể nói để cho chút ít Thiên Thần tiến đến.
Nam tử tóc bạc nói.
- Để cho Thiên Thần tiến đến?
Kỷ Ninh âm thầm lắc đầu.
Làm sao có thể.
Tỉ lệ tử vong của Nguyệt Hạ Đàm này quá cao, loại tôi luyện này thật đáng sợ, tuy hiệu quả vô cùng tốt. Kỷ Ninh hoàn toàn chính xác xông qua được, nhưng hắn không tin Thiên Thần khác cũng có thể xông qua. Huống chi hôm nay Tam Giới hạo kiếp hàng lâm, mấy trăm tên Thiên Thần Chân Tiên hình thành đại trận sẽ không thua Đạo tổ! Ở thời khắc hạo kiếp phủ xuống, mình không có khả năng lại đầu độc đám Thiên Thần tiến đến.
- Tốt rồi, tiến vào Thần Điện đi.
Nam tử tóc bạc mỉm cười nói.
- Sau khi đi ra Từ Thần Điện, ta sẽ đưa ngươi ly khai Nguyệt Hạ Đàm.
- Ân.
Kỷ Ninh đi tới.
Thần Điện cổ xưa mà cũ nát, nhưng mới vừa rồi phát ra uy năng lại để cho Kỷ Ninh minh bạch, Thần Điện không phải đơn giản như mặt ngoài.
Cất bước bước vào cánh cửa.
- Hả?
Tiến vào Thần Điện, Kỷ Ninh đưa tầm mắt nhìn qua, cái Thần Điện này thật sự quá giản lược, liếc mắt nhìn qua, trống rỗng không có cái gì. Chỉ có cột đá, thạch bích, không có vật trang trí gì, trong thần điện cũng chỉ dài rộng mấy trăm trượng, ánh mắt nhìn qua liền rõ ràng.
- Ô...ô...n...g...
Bỗng nhiên toàn bộ Thần Điện xuất hiện quang mang mịt mờ, mỗi một khối nham thạch đều tản mát ra quang mang thanh sắc, vô số quang mang quấn quanh về phía Kỷ Ninh, rất nhanh, trong thần điện liền xuất hiện kén tằm do quang mang hình thành.
Nam tử tóc bạc yên lặng nhìn, lộ ra mỉm cười, nhẹ giọng tự nói:
- Hy vọng đừng làm cho chủ nhân thất vọng.
Trong kén tằm phát ra quang mang thanh sắc, Kỷ Ninh đang nhắm mắt lại như ngủ say, một cổ uy năng cường đại đang thẩm thấu tiến vào thần hồn của hắn.
- Ta, dùng sinh mệnh thề, nếu như ta trở thành Tổ Thần, trong ngàn năm phải ly khai Tam Giới, đến Thiên Thương cung trong Hỗn Độn kỷ, nói cho Thiên Thương cung Tiếp Dẫn Sứ, Bắc Hưu Thế Giới Thần là bị Ô Giao Tam Thần thú giết chết.
Thần hồn của Kỷ Ninh không bị khống chế lại lập một bản mệnh thệ ngôn.
Điều này làm cho Kỷ Ninh rất giận, loại cảm giác bị bắt buộc lập bổn mạng thệ ngôn này thật khó chịu.
Nhưng Kỷ Ninh cũng lập tức minh bạch mục đích thực sự của người sáng tạo ra Nguyệt Hạ Đàm là gì rồi.
- Thế Giới Thần?
Kỷ Ninh nói thầm.
- Sáng tạo Nguyệt Hạ Đàm dĩ nhiên là Thế Giới Thần, bất quá tựa hồ đã chết.
- Cái bổn mạng thệ ngôn này coi như tốt, là để cho ta sau khi trở thành Tổ Thần, trong ngàn năm phải xuất phát... hiện tại ta cách trở thành Tổ Thần, còn xa xôi vô cùng, hơn nữa đến Thiên Thương cung, cũng cho ta một Hỗn Độn kỷ nguyên thời gian, chẳng qua là... Thiên Thương cung này đến cùng ở nơi nào? Là địa phương nào?
Kỷ Ninh rất buồn bực.
Tuy mình lục soát trí nhớ của một ít tù phạm, nhưng căn bản chưa nghe nói qua Thiên Thương cung.
Có lẽ bị ép phát ra bổn mạng thệ ngôn, vị Bắc Hưu Thế Giới Thần này hẳn là một thành viên của Thiên Thương cung! Hắn bị giết, để cho người đi báo tin, Thiên Thương cung nên có đầy đủ thực lực báo thù! Đương nhiên đây chỉ là Kỷ Ninh suy đoán... Có lẽ cái báo tin đơn giản này, còn cất giấu câu chuyện khác.
- Oanh!
Ngay thời điểm Kỷ Ninh nghĩ ngợi lung tung.
Bỗng nhiên đại lượng tin tức xông vào trong Thần hồn của Kỷ Ninh, Kỷ Ninh lập tức lâm vào trạng thái gần như ngốc trệ, đại lượng tin tức để Kỷ Ninh hầu như không cách nào suy nghĩ.
Qua trọn vẹn ba canh giờ.
Rốt cục khôi phục thanh tỉnh.
Xôn xao.
Trong thần điện, Kỷ Ninh vốn bị quấn quanh trong kén tằm, giờ phút này đã khôi phục tự do, cái kén tằm kia đã hoàn toàn tiêu tán, Kỷ Ninh sững sờ đứng ở đó không nhúc nhích.
- Đánh ta một côn, lại cho ta cục đường?
Kỷ Ninh thì thào tự nói.