Bức Long Đạo Quân nói:
- Đệ tranh thủ thời gian lập thệ ngôn tiến về trước Cửu Đầu Long sơn đào quáng. Cửu Đầu Long sơn là trọng địa mà chúa tể vĩ đại hạ lệnh muốn khai thác. Không có ai dám đối phó với đệ ở đó. Qua một trăm Hỗn Độn kỷ nguyên, vấn đề này cũng sẽ phai nhạt. Cho dù sau một trăm Hỗn Độn kỷ nguyên hắn còn nhớ thù. . . Cũng là hắn quá phận. Như vậy ta sẽ có lý do mời Huệ Lam Đạo Quân ra tay hỗ trợ hòa giải.
. . .
Đông Yên giáo chủ hoàn toàn tỉnh táo lại. Rốt cuộc hắn cũng hiểu, cho dù đại ca của hắn ở bên trong Thập Nhị cung cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi. Nếu như người gọi là Bắc Minh ở trước mắt này thật sự mang thù, như vậy hắn sẽ rất phiền tóai a.
- Bắc Minh đạo hữu, là ta có mắt không tròng.
Đông Yên giáo chủ nhìn về phía Kỷ Ninh, cung kính hành lễ. Về sau lại bắt đầu trịnh trọng lập lời thề bổn mạng, nói:
- Ta dùng sinh mạng để thề, Hoặc Long ta ở trong một ngàn năm nhất định sẽ tới Cửu Đầu Long sơn, đào quáng ở nơi này một trăm Hỗn Độn kỷ nguyên để nhận lỗi với Bắc Minh đạo hữu. Nếu như vi phạm lời thề, Chân Linh tán loạn, thân tử đạo tiêu.
Kỷ Ninh kinh ngạc.
Kỳ thật hắn cũng không sợ Bức Long Đạo Quân, bởi vì hiện tại hắn đã có được thực lực của hắc giáp Đạo Quân. Thực lực của cả hai tương đương với nhau. Mà trước mắt Kỷ Ninh lại chỉ là Thế Giới Cảnh mà thôi.
Thế nhưng mà Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, Đông Yên giáo chủ có Bức Long Đạo Quân che chở, muốn đối phó với một mình Đông Yên giáo chủ cũng đã rất khó khăn rồi. Thế nhưng đối phương nhận lỗi, lại còn đi Cửu Đầu Long sơn đào quáng một trăm Hỗn Độn kỷ nguyên? Đây là khoảng thời gian rất dài a. Nhân sinh của rất nhiều tu hành giả cũng không có dài như vậy, Kỷ Ninh cũng cảm giác được đích thật Bức Long Đạo Quân quan tâm tới đệ đệ của hắn.
- Việc này cứ như thế đi.
Kỷ Ninh tiếp nhận cá vòng, xem như đáp ứng kết thúc chuyện này:
- Ta cũng không tiện ở lại, cáo từ.
Kỷ Ninh bay ra khỏi chủ điện.
Nhìn Kỷ Ninh tiếp cái vòng rồi rời đi, Bức Long Đạo Quân nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng vấn đề này cũng xem như chấm dứt.
. . .
Ở bên ngoài chủ điện Kỷ Ninh nhìn thấy Thanh Phạm Tiên Tử.
- Thanh Phạm Tiên Tử.
Kỷ Ninh nhìn nàng, vung tay lên một cái. Một khỏa tín phù bay đi.
Thanh Phạm Tiên Tử sững sờ nhìn khỏa tín phù ở trước mắt mình.
- Việc này đã xong, tin rằng Bức Long Đạo Quân cũng sẽ không truy cứu. . . Bất quá nếu như gặp phải phiền toái, ngươi có thể bóp nát tín phù, chắc chắn ta sẽ mau chóng chạy đến nơi.
Kỷ Ninh nói. Trong chuyện này, quả thực Thanh Phạm Tiên Tử đã có ân với Hỏa Tiên Tử.
- Được.
Nắm tín phù, Thanh Phạm Tiên Tử khẽ gật gật đầu.
Kỷ Ninh lập tức bay lên trời, hóa thành một đạo lưu quang bay đi về phía xa xa. Phong Cấm đại trận ở trên không trung đã sớm rút lui, rất nhanh Kỷ Ninh đã bay đến phía chân trời xa xa. Nhanh chóng biến mất ở trong mây mù.
Nhìn Kỷ Ninh rời đi, Thanh Phạm Tiên Tử lặng lẽ nắm chặt tín phù, thầm nói:
- Vừa rồi nếu như ta yêu cầu đi theo hắn, có lẽ hắn sẽ đồng ý a. Khi đó có lẽ con đường tu hành của ta sẽ có kết quả khác. . .
Đường tu hành, vốn là lựa chọn của chính mình a.
Đưa ra lựa chọn khác biệt thì cũng sẽ có kết quả tương ứng.
. . .
Đứng ở cửa chủ điện nhìn Kỷ Ninh rời đi, Bức Long Đạo Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó hắn lại nhìn Đông Yên giáo chủ ở bên cạnh mình, nói:
- Nhanh chóng đi chuẩn bị đi, hôm nay ta sẽ đưa đệ xuất phát, chuẩn bị tiến về Cửu Đầu Long sơn.
- Hôm nay đã đi rồi sao?
Đông Yên giáo chủ có chút chần chờ rồi gật gật đầu, nói;
- Được, đệ sẽ đi chuẩn bị.
Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi.
- Tên Bắc Minh này thoạt nhìn cũng không là người gian tà gì, vấn đề này có lẽ là sự thật.
Bức Long Đạo Quân nhìn bóng lưng huynh đệ mình đi xa, hắn thầm nói:
- Cũng tốt, để Hoặc Long đi Cửu Đầu Long sơn, ma luyện tính tình một phen. Bất quá đi Cửu Đầu Long sơn quả thực cũng có một ít nguy hiểm ngẫu nhiên. . . Được rồi, ta sẽ xin Đạo Quân đi trông coi mỏ quáng, âm thầm chăm sóc đệ ấy.
Cửu Đầu Long sơn có đào quáng, cũng có người phụ trách trông coi.
Loại chuyện trông coi nhàm chán này cơ hồ đều là hắc giáp Đạo Quân phụ trách, bởi vì các Đạo Quân thực lực rất cao đều xông xáo ra bên ngoài, không có ai nguyện ý đi làm chuyện loại này.
- Âm thầm chăm sóc, không thể để cho đệ ấy biết được.
Bức Long Đạo Quân đưa ra quyết định.
. . .
Chuyện Đông Yên phân giáo đã xong, Kỷ Ninh mang theo Tô Vưu Cơ ngồi phi chu không ngừng tiến lên. Lại phi hành hơn năm tháng, rốt cục cũng đã nhìn thấy Thập Nhị cung ở phía xa xa.
- Thật là xinh đẹp.
Tô Vưu Cơ ở trên phi chu nhìn ra phía xa.
Kỷ Ninh cũng nhìn ra phía xa xa.
Ở phía chân trời xa xa, mơ hồ có mười hai quần cung điện cực lớn lơ lửng ở trên không trung. Ở giữa là một lỗ đen mơ hồ. Mười hai quần cung điện kia chính là Thập Nhị cung. Thoạt nhìn rất gần nhau, thế nhưng trên thực tế giữa các Thập Nhị cung với nhau có vô số tầng không gian, cách nhau rất xa. Chỉ là bởi vì chúa tể vĩ đại đã dùng thủ đoạn rất là cao minh, cho nên mới khiến chúng nó nhìn như tụ tập ở cùng một chỗ, tạo thành đại trận cao cấp nhất ở trong Mang Nhai quốc.
Cho dù Vĩnh Hằng Đế Quân đến, không có cho phép thì căn bản cũng không tiến vào được cánh cửa của Thập Nhị cung.
- Đi Kiếm cung.
Kỷ Ninh vừa cười vừa nói.
Sưu.
Phi chu nhanh chóng bay đi về phía Kiếm cung trong Thập Nhị cung.
Kiếm Cung vô cùng to lớn, như một phù đảo cực lớn trôi lơ lửng ở giữa không trung, phía trên kiến trúc liên miên, Kiếm Ý ngút trời để cho Kỷ Ninh cũng âm thầm líu lưỡi.
Ở bên ngoài Kiếm Cung đang có một Hắc Giáp Đạo Quân dò xét.
- Vị đạo hữu này.
Cảm ứng được Kiếm Cung lệnh bài trên người Kỷ Ninh, lập tức một gã Hắc Giáp Đạo Quân bay tới, tương đối khách khí khiêm tốn nói.
- Lần đầu tiên tới Kiếm Cung?
- Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Tại hạ Phục Đan, ta vì dẫn đường đạo hữu.
Hắc Giáp Đạo Quân rất khách khí, thậm chí tư thái thả vô cùng thấp, hắn còn mắt nhìn Tô Vưu Cơ ở bên cạnh Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ rõ ràng không có lệnh bài Kiếm Cung, bất quá Hắc Giáp Đạo Quân này cũng không nói gì.
- Tại hạ Bắc Minh.
Kỷ Ninh nói.