Thanh Diễm Điểu hạ xuống trong sân. Kỷ Cửu Hỏa mặc áo màu xám toàn thân, đầu tóc màu đỏ lửa bước khoan thai xuống nhưng chỉ hai bước là đã tới của phòng.
- Nhất Xuyên.
Kỷ Cửu Hỏa với vẻ tươi cười làm người khác thầm hiểu được tâm tư. Truyền thuyết kể lại, khi Kỷ Cửu Hỏa còn trẻ thì tính tình đã không nóng nảy với ai bao giờ. Có điều bởi vì Kỷ Cửu Hỏa đã sống gần bốn trăm năm rồi mà người lớn nhất ở Kỷ tộc Tây Phủ mới có hơn trăm tuổi nên dĩ nhiên những chuyện về Kỷ Cửu Hỏa lúc còn trẻ cũng chỉ được biết đến như truyền thuyết mà thôi.
- Tộc trưởng.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn tộc trưởng, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
- Tuyết nhi, nàng...
- Ta đã nghe Hồng Hoa nói rồi.
Kỷ Cửu Hỏa gật đầu.
- Để ta đi xem trước đã.
- Vâng.
Lúc này Kỷ Nhất Xuyên đi trước, mà Uất Trì Tuyết thì cũng đã xuống giường cung kính hành lễ.
- Uất Trì Tuyết bái kiến tộc trưởng.
Kỷ Cửu Hỏa nói:
- Hiện tại thân thể ngươi đang suy yếu. Trước tiên hãy nằm xuống không cần phải quan tâm tới nghi thức xã giao.
Nghe thế thì Uất Trì Tuyết mới nửa nằm nửa ngồi ở trên giường còn Kỷ Cửu Hỏa thì ngồi vào ghế ở bên, vươn một tay ra đặt vào cổ tay Uất Trì Tuyết, ngón tay hơi ấn xuống...lập tức một điểm màu đỏ liền nhanh chóng tỏa ra bao phủ người Uất Trì Tuyết. Lúc này cả người Uất Trì Tuyết như đang được bao phủ bởi một ngọn lửa vậy.
Kỷ Nhất Xuyên đứng bên cạnh hồi hộp nhìn. Còn Kỷ Cửu Hỏa thì nhắm mắt lại.
Qua thời gian đủ uống một chung trà, quầng sáng màu đỏ bao phủ quanh thân Uất Trì Tuyết mới biến mất. Kỷ Cửu Hỏa cũng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Kỷ Nhất Xuyên thì Kỷ Cửu Hỏa cũng không nhịn được phải thở dài một hơi rồi lắc đầu nhẹ:
- Mầm bệnh đã bám sâu vào, không thể nào chữa được như trước nữa.
- A.
Kỷ Nhất Xuyên tái cả mặt.
Kỷ Cửu Hỏa lại nói:
- Năm đó thê tử của ngươi cũng đã đạt tới Tiên Thiên viên mãn. Nhưng sau khi trải qua một trường kiếp nạn lại chậm chễ không kịp cứu chữa. Thê tử ngươi lại còn thi triển bí thuật tiêu hao sức sống...với thân thể bị trọng thương thế này thì chỉ cần thêm một dao là mầm bệnh sẽ đâm sâu vào! Trừ khi kiếm được đan dược kéo dài tuổi thọ thích hợp với phàm nhân. Nếu không thì cũng không còn cách nào nữa.
- Đan dược kéo dài tuổi thọ thích hợp với phàm nhân?
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cũng nhìn lại. Khi cả hai ánh mắt gặp nhau thì Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Nhất Xuyên, bệnh của ta ta biết.
Nếu như chỉ là loại đan dược kéo dài tuổi thọ dẫu vô cùng trân quý thì Kỷ Nhất Xuyên vẫn có thể táng gia bại sản bán mấy ngàn kiện pháp bảo mà Kỷ Ninh đã cho hắn ra bên ngoài Kỷ tộc để kiếm chút ít. Nhưng nếu như thêm cái điều kiện 'thích hợp với phàm nhân' thì giá trị này lập tức tăng lên rất nhiều cấp độ.
Đan dược càng lợi hại thì công hiệu của thuốc lại càng mạnh. Có thể kéo dài tuổi thọ là thứ đan dược nghịch thiên rồi. Còn loại đan dược mà thân thể yếu ớt của phàm nhân thừa nhận được thì tầm cỡ trân quý của nó vẫn còn cách xa rất nhiều với những con người ở Kỷ tộc.
- Nhất Xuyên.
Kỷ Cửu Hỏa cũng chậm rãi nói:
- Ta cũng sẽ luyện chế ra chút ít đan dược rồi bố trí người đưa tới. Phu nhân ngươi có lẽ chỉ còn sống được ba tháng.
- Ba tháng!
Sắc mặt Kỷ Nhất Xuyên biến đổi.
Uất Trì Tuyết nghe thấy thế thì lại mỉm cười, mở miệng nói:
- Nhất Xuyên.
Kỷ Nhất Xuyên lập tức quay đầu nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cười nói:
- Có thể sống ba tháng là đã nhiều hơn so với dự đoán của ta rồi. Ta không hối hận. Lúc trước ta làm như vậy là để sinh hạ được Ninh nhi. Nếu như không sinh Ninh nhi thì ta có thể sống thêm được hai mươi năm. Thế nhưng trong hai mươi năm đó ta sẽ phải sống trong hối hận. Mà hiện tại ta lại có thể sống hơn mười năm trong vui vẻ, như vậy là đã đủ rồi, đủ lắm rồi. Chàng đi gọi Kỷ Ninh quay về, ta muốn nhìn thấy nó. Có nó ở bên cạnh thì mọi chuyện đều tốt với ta!
- Được.
Kỷ Nhất Xuyên gật đầu. Sau một chút lưỡng lự hắn hô lên:
- Hắc huynh, Thanh Diễm Điểu.
Lập tức từ bên ngoài có một bóng người mặc đồ đen cùng một cô gái mặc đồ xanh đi tới. Đúng là con rắn lớn màu đen và Thanh diễm Điểu hóa thành.
- Hắc huynh.
Kỷ Nhất Xuyên liền nói:
- Kỷ Ninh có thể dễ dàng nhận ra âm thanh của huynh. Cho nên bây giờ huynh cưỡi Thanh Diễm Điểu nhanh chóng tiến về vùng giao giới giữa Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc.
Kỷ Nhất Xuyên nói xong thì trong tay xuất hiện một bản đồ. Hắn thoáng nhìn qua một cái thì xác định phương hướng nhờ cảm nhân được vị trí của ngọc kiếm.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn xem bản đồ, rất nhanh xác định được một điểm. Ngón tay của hắn ấn nhẹ lên một chỗ ngọn núi trên bản đồ, một vết máu liền nhuộm đỏ cả chỗ đó:
- Kỷ Ninh hiên đang ở nguyên vị trí này. Dựa theo cảm ứng của ta, tuy có thể xê dịch đôi chút nhưng chắc chắn đang ở trong trăm dặm quanh ngọn núi này. Huynh chỉ cần cưỡi Thanh Diễm Điểu đến ngọn núi đó, đứng trên cao gọi lớn với Kỷ Ninh. Nói mẫu than của nó đang bệnh tình nguy kịch muốn nó mau chóng trở về. Nó nhất định sẽ nghe thấy.
- Được.
Người áo đen liền đáp.
- Nhất Xuyên yên tâm. Một tiếng hô của ta với thị lực hơn hẳn người thường của Kỷ Ninh thì dù cách hai ba trăm dặm cũng vẫn có thể nghe được.
Việc làm âm thanh truyền đi xa trăm dặm thì phàm nhân không thể làm được nhưng đối với Tiên Thiên Sinh Linh thì lại rất dễ dàng. Như lúc trước Kỷ Ninh hô một tiếng ở hồ Dực Xà cũng truyền đi khắp hồ Dực Xà đó.
- Thanh Diễm Điểu, lại phải nhờ ngươi một chuyến rồi.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía cô gái áo xanh.
- Chỉ là chuyện nhỏ.
Thanh âm của Thanh Diễm Điểu rất nhẹ nhàng.
Việc này là việc không nên để chậm trễ. Ta sẽ cùng Hắc ca xuất phát ngay.
- Đi.
Người áo đen cũng gật đầu liên tục.
Rất nhanh người áo đen cầm theo tấm bản đồ leo lên lưng Thanh Diễm Điểu. Cả hai nhanh chóng bay về chỗ giao giới giữa Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc.
- Ninh nhi.
Uất Trì Tuyết nhìn theo Thanh Diễm Điểu đang bay xa dần trên trời mà trong lòng lại càng thêm lo lắng cho đứa con trai của mình. Càng gần tới cái chết thì nàng càng muốn được nhìn thấy con. Đứa con trai mà nàng yêu quí nhất.
...
Với tốc độ cực nhanh của Thanh Diễm Điểu, chỉ cần chưa tới một canh giờ là đã có thể tới được vùng trời của ngọn núi kia rồi.
- Chính là ngọn núi này.
Hắc Xà (rắn đen) gật đầu, từ trên cao có thể nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh hơn.