Chương 401: Chưa bao giờ quên (2)
- Khiên Đâu lão ma cũng có không ít tiểu ma đầu dưới tay.
Ánh mắt của Kỷ Ninh quét qua cung điện xa xa, ở cửa cung điện có không ít Tử Phủ tu sĩ, hiển nhiên đều là đệ tử của tên lão ma này.
- Xin hỏi đạo huynh là...?
Khiên Đâu lão ma vẫn mang vẻ tươi cười như trước.
Kỷ Ninh đứng lên Thủy Hỏa Liên Hoa mà nhìn thảm cảnh như địa ngục ở phía dưới rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi phải chết. Hơn nữa khi xuống âm tào địa phủ sẽ phải chịu tra tấn của từng tầng trong mười tám tầng địa ngục, ngươi phải gánh chịu hết cho vô số thường dân bị ngươi tra tấn kia, chẳng những thế phải chịu tội gấp ngàn vạn lần.
- Chết ?
Khiên Đâu chân nhân lắc đầu:
- Chỉ cần ta trở thành Địa Tiên là có thể có được một phần chân linh gia nhập địa phủ. Với thành quả tiên nhân của ta dĩ nhiên sẽ thành Quỷ Tiên, làm sao ta phải chịu khổ được chứ.
- Địa Tiên ?
Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn về phía hắn:
- Đợi xuống mười tám tầng địa ngục mà chịu khổ đi. Ngươi có tội nghiệt như thế thì chắc cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đâu, rốt cuộc rồi cũng bị tra tấn tới hồn phi phách tán mà thôi.
Xem ra người này có tội nghiệt còn to lớn hơn nhiều Bột Tử Thiện.
Trên thân người Khiên Đâu lúc này đã không còn là trọc khí nữa mà là Huyết Quang! Huyết quang chói mắt! Quả thật huyết quang này chói mắt tới mức làm người khác phải sợ hãi! Tội nghiệt lớn tới vậy... đúng là làm người khác phải sợ hãi.
Kỷ Ninh vừa dứt lời thì Khiên Đâu chân nhân ở đối diện đã gầm lên:
- Ta thấy người phải chết chính là ngươi đấy!
Vù vù...
Trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một con mắt đỏ như máu khổng lồ, con mắt khổng lồ ấy mang theo sát khí vô tận nhìn về phía Kỷ Ninh. Trong khoảng khắc nó nhìn về phía Kỷ Ninh đó... lập tức:
Ầm...! Vô số huyết sát mãnh liệt nhập thẳng vào thần hồn của Kỷ Ninh.
- Một con phù du mà cũng muốn gặm cả thân cây sao?
Trong thức hải của Kỷ Ninh xuất hiện một pho tượng Nữ Oa. Nữ Oa ở trên khoảng không vô tận liền thả ra vô số tia sáng, huyết sát kia vừa xâm nhập vào thì như tuyết tan chảy, trong nháy mắt liền biến mất.
- Không tốt...
Sắc mặt Khiên Đâu chân nhân liền biến đổi, gã vội vàng định quay đầu chạy trốn.
- Chết !
Kỷ Ninh lạnh lùng quát lên.
Thần niệm cuồn cuộn, mãnh liệt nghiền thẳng vào thần hồn của Khiên Đâu chân nhân, lập tức gã cảm thấy mơ màng. Kỷ Ninh đứng ở xa xa chỉ tay ra một cái, chỉ thấy xung quanh Khiên Đâu chân nhân xuất hiện một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa, gã chân nhân này vốn đang bị bất tỉnh nên không còn khả năng phản kháng nữa, trong thoáng chốc Thủy Hỏa Liên Hoa vừa xoay tròn một lượt tức thì cả người y đã hóa thành đống thịt nát bấy!
- Cái gì !
- Chạy mau !
Trong cung điện, năm tên Tử Phủ tu sĩ lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi. Năm người này đã đi theo Khiên Đâu chân nhân làm điều xằng bậy quen rồi, tội nghiệt cũng đã quấn thân từ lâu. Kỷ Ninh chỉ tay về phía xa xa, từng đóa sen thanh khiết nở rộ ra xoắn lấy năm người bọn chúng hóa thành đống thịt vụn.
Tất cả kết thúc.
Mộc Tử Sóc và Bạch Thủy Trạch chạy từ đằng xa tới, bọn họ không hề vui sướng chút nào bởi vì nhìn vào vô số những thường dân bị áp bức kia quả thật sự không thể vui nổi.
- Sao không để cho ta ra tay.
Mộc Tử Sóc thở dài.
Bởi vì đối phương có 'Huyết Ngục ma nhãn' cực kỳ khó dây dưa. Mà Kỷ Ninh lại có thần hồn mạnh mẽ, cộng thêm bí thuật thần niệm nữa nên vừa khéo khắc chế được hắn. Vì thế kế hoạch được định từ trước là Kỷ Ninh sẽ ra tay giải quyết trận này.
- Thế gian này có thiện thì dĩ nhiên cũng có ác.
Kỷ Ninh thản nhiên nói.
- Sư huynh, hai người chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi. Bây giờ làm gì nữa?
Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ngẩn ra.
Tiếp theo à ?
Ở tận đáy lòng của Kỷ Ninh lập tức nổi lên ba cái tên đã khắc vào xương máu của mình: Đông Thất! Ngu Động! Thủy Dị! Kỷ Ninh chưa bao giờ quên ba kẻ này. Tên của bọn chúng dường như đã hàn chặt vào trong linh hồn của hắn, bởi vì cái chết của những người quan trọng với hắn trong kiếp này chính là mẫu thân, phụ thân... đều do ba kẻ này gây ra!
Một cảm xúc mãnh liệt tràn ngập trong lồng ngực của Kỷ Ninh.
Giết !
Giết !
Giết !
Chuyện tiếp theo mà Kỷ Ninh phải giải quyết chính là cừu hận và sát ý, đây chính là ba kẻ mà hắn thù hận nhất ở thế giới này!
- Tiếp theo...
Kỷ Ninh khẽ nói:
- ...báo thù!
- Báo thù !?!?
Mộc Tử Sóc nghi hoặc hỏi:
- Báo thù gì?
- Thù của cha mẹ !
Kỷ Ninh gằn lên từng chữ, điều này làm cho Mộc Tử Sóc ở bên cạnh nghe xong cũng phải biến đổi sắc mặt. Thanh Thanh cũng gục đầu xuống gần cánh tay của Kỷ Ninh như muốn an ủi hắn, còn Bạch Thủy Trạch thì đứng bên cạnh lặng yên nhìn Kỷ Ninh. Trong ánh mắt của Bạch thúc cũng có khát vọng như hắn, dù sau Bạch thúc cũng đã từng trải qua cơn ác mộng này cùng với Kỷ Ninh rồi.
- Thù này... quyết không đội trời chung.
Kỷ Ninh nói.
Kỷ Ninh nói rất nhẹ nhưng đám Mộc Tử Sóc và Thanh Thanh nghe được thì đều có thể cảm nhận được trong giọng nói của Kỷ Ninh ẩn chứa sát ý cùng cừu hận vô tận!
Thù này đã sớm ăn sâu vào trong linh hình!
Thù này đã sớm cắm rễ trong lòng!
Kỷ Ninh không thể nào quên. Khi mới rời Yên Sơn, Kỷ Ninh có khát vọng báo thù cực lớn! Nhưng lúc đó cái gì hắn cũng chẳng biết. Thế giới bên ngoài với hắn thật sự quá rộng lớn. Cho nên hắn mới lựa chọn gia nhập một môn phái ở bên ngoài, làm mình mạnh mẽ lên, dằn cừu hận vào nơi sâu thẳm dưới đáy lòng. Cho đến bây giờ cũng đã xuất sư, trở thành Ứng Long Vệ nên cũng đã tới lúc để báo thù!
- Phụ thân, mẫu thân, bác trai.
Kỷ Ninh thầm nói:
- Trong ba kẻ kia, ta sẽ không tha cho bất kỳ ai! Không bao giờ tha!
- Sư đệ.
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn Mộc Tử Sóc ở bên cạnh:
- Ta muốn đi báo thù...Ta sẽ mang Thanh Thanh, Bạch Thúc đi. Ngươi không cần phải đi theo đâu.
- Sư huynh nói cái gì thế!
Mộc Tử Sóc tức giận nói:
- Từ khi mẫu thân ta chết, ta đã không còn thân nhân trên thế giới này rồi! Ta đã không còn vướng víu gì tới chuyện gia đình. Sư huynh không cần phải lo làm phiền ta. Thù của cha mẹ đau khổ tới mức nào, sư đệ ta cũng biết. Năm xưa ta cũng đã từng tự tay giết chết tên gian ác báo thù cho mẹ. Lần này, sư đệ ta nhất định phải đi cùng.
Kỷ Ninh ngẩn ra.
Sau khi mẫu thân chết? Báo thù cho mẫu thân?