Thế nhưng căn cứ từ Tiểu thiên kiếm trận cùng rất nhiều Đa Bảo chi thuật sáng chế ra “Đại Thiên phù văn” lại phức tạp hơn rất nhiều lần, chỉ là tạo thành Đại Thiên phù văn cũng phải cần hơn vạn cái tiểu phù văn, mỗi cái đều phức tạp hơn Tiểu thiên phù văn rất nhiều.
Sau khi hao phí thời gian ba ngày, Kỷ Ninh mới khắc xong Đại Thiên phù văn vào trong bảy trăm hai mươi chin thanh tiên kiếm, còn dư lại hơn hai trăm thanh tiên kiếm thì tạm thời thu vào.
- Khởi.
- Đại Thiên kiếm trận!
Kỷ Ninh lần lượt thử nghiệm, phát hiện mặc dù có “Đại thiên phù văn” tương trợ, dung hợp rất nhiều tiên kiếm thành một thể, nhưng bản thể cùng đệ nhị nguyên thần, tối đa chỉ có thể thi triển Đại Thiên kiếm trận tầng thứ hai mà thôi, điều khiển một trăm tám mươi hai thanh phi kiếm Tiên giai cực phẩm! Đây đã là cực hạn, nếu bản thể còn muốn phân tâm cận chiến thì chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể thi triển Đại Thiên kiếm trận tầng thứ nhất.
- Uy lực thật là đáng sợ.
Hơn một trăm thanh phi kiếm Tiên giai, mặc dù không sử dụng một đại trận gì, tấn công lung tung một cách điên cuồng cũng rất giật mình.
Nhờ Đại Thiên kiếm trận, uy năng hợp nhất.
Lập tức thực lực phương diện luyện khí lại lần nữa vượt qua thực lực bản thể cận chiến của Kỷ Ninh.
Sau khi đột phá vẫn ở lại Yên Sơn mấy ngày, cẩn thận suy nghĩ về cách cận chiến, về Đại Thiên kiếm trận, củng cố thêm thực lực bản thân rồi mới rời khỏi Yên Sơn.
Quận Hỏa Phiến, trên không thành Yển Lưu.
Sáng sớm trên không thành Yển Lưu tràn ngập hàn khí, thật lạnh, xuất hiện rung động mơ hồ trong không gian, một gã thiếu niên mặc áo da thú xuất hiện, lần này chỉ có một mình Kỷ Ninh đến, vì chủ yểu phải nhờ vào bảy mươi hai phép biến để dò xét nên dẫn theo đám Bạch thúc sẽ không thích hợp.
- Lần trước ta dịch chuyển cả trăm vạn dặm, chính là đi tới thành Yển Lưu này, lúc trước phỏng đoán ngọn núi kia là Đông Lâm sơn mạch, cũng không biết đúng hay sai?
Kỷ Ninh cười cười.
- Đi xác nhận một phen.
Vèo!
Kỷ Ninh bay thẳng đến phương hướng mà khi trước đã chạy ra, khi thì phi hành dò xét, khi thì Hư Không Xuyên Toa hơn mười vạn dặm, rất nhanh Kỷ Ninh đã xác định được, phỏng đoán lúc trước không hề sai, chỗ đó đúng thật là Đông Lâm sơn mạch “Đông Lâm tông“.
- Đông Lâm tông?
- Làm thế nào để vào đây.
- Biến thành con muỗi? nhưng bên trong Đông Lâm sơn mạch có bố trí trận pháp, nếu con muỗi cưỡng ép đột phá trận pháp, sợ rằng sẽ làm người ta chú ý.
Kỷ Ninh nhíu mày suy nghĩ, lập tức bắt đầu dò xét xung quanh Đông Lâm sơn mạch.
Ta cũng không tin một tông môn lớn như vậy, ai nấy cũng đều một mực ở trong tông môn không ra vào!
Kỷ Ninh vốn từng đi Thiên Bảo Sơn mua tin tức giới thiệu về cường giả của Đông Lâm tông, tốt xấu gì cũng có thể nhận rõ người Đông Lâm tông, lập tức bắt đầu ngồi chờ tại Đông Lâm sơn mạch, thường xuyên thi triển “ Chúc Long Chi Nhãn” quan sát bốn phía để tìm kiếm.
Chờ đến ngày thứ ba.
- Ta cũng đường đường là Nguyên Thần đạo nhân, thật đáng buồn là bây giờ cũng chỉ có thể làm chân sai vặt, đi mua tiên nhưỡng, mua quả tiên, mua các loại kỳ trân dị thú về cho bọn chúng tiến hành giết. Thật sự là đáng buồn?
Một chiếc thuyền lớn hạ xuống, hai gã Tu Tiên giả kề vai sát cánh đi tới, truyền âm cho nhau nói chuyện, bọn hắn dù bực tức cũng đều cẩn thận chỉ dám truyền âm.
- Ngay cả tông chủ cũng bị bọn chúng quát nạt la hét, những Nguyên thần đạo nhân như chúng ta thì tính là cái gì? Cố gắng chịu đựng đi, vị tướng quân kia không phải đã nói sao, trong vòng ngàn năm nhất định sẽ rời đi, để chúng ta tự do.
- Chỉ sợ chưa tới ngàn năm, chúng ta đã chết rồi.
Gã Nguyên Thần đạo nhân này bực bội nói.
Mà cách bọn họ mấy vạn dặm, một thiếu niên đang khoanh chân ngồi trên một hoang nguyên, hai con ngươi như ánh nến đang nhìn bọn chúng lập tức lộ vẻ vui mừng:
- Ồ, hai người này không phải là hai vị Nguyên Thần đạo nhân của Đông Lâm tông sao? Ta đã nói rồi, một cái đại tông phái chiếm diện tích hơn mười vạn dặm, làm sao có thể một mực không ai ra vào? Xem ra ta muốn đi vào, phải nhờ vào hai người này rồi.
Lập tức Kỷ Ninh biến mất tại chỗ, trực tiếp Xuyên Toa Hư Không, yên lặng tới gần.
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân sánh vai đi, bỗng nhiên phía trước lóe lên ánh sáng, một gã thiếu niên mặc áo da thú xuất hiện.
- Ngươi là ai?
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân biến sắc, đều quát.
Oanh!
Trên người Kỷ Ninh bạo phát ra uy áp vô cùng đáng sợ, phạm vi ngàn trượng xung quanh trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
Gió ngừng thổi, cỏ ngừng lay động, chuồn chuồn đang bay cũng dừng lại giữa không trung, suối cũng ngừng chảy, bọt nước bắn lên đứng yên lơ lửng trên không. Hai gã Nguyên thần đạo nhân tuy rằng tràn đầy lo lắng sợ hãi, nhưng lại không thể động đậy được. Đạo vực đáng sợ phủ xuống làm bọn hắn không có lực phản kháng.
Lúc trước ở Tà Nguyệt Đại Thế Giới, Kỷ Ninh phóng xuất ra đạo vực có thể đơn giản khiến cho một tiểu đội Hỏa Dực Vệ không có lực phản kháng, tương đối mà nói, hai gã Nguyên Thần đạo nhân này còn yếu hơn một chút so với tiểu đội kia.
- Thu.
Kỷ Ninh vung tay lên, trực tiếp thu hai người đang bất động này vào trong tiên phủ tùy thân
Kỷ Ninh quét mắt xung quanh, vừa rồi hắn ra tay vô cùng cẩn thận, chỉ trong phạm vi một ngàn trượng, không có ảnh hưởng đến nơi xa hơn.
Trong Tiên Phủ tùy thân.
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân hoảng sợ nhìn bốn phía.
- Đây là đâu?
- Chúng ta ở đâu rồi hả? Cái này, cái này, đây chẳng lẽ là trong Tiên Phủ tùy thân sao?
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân nhìn đình viện xinh đẹp này, nghĩ đến chỉ có Tiên Phủ tùy thân
- Đông Khâu, thiếu niên kia rốt cuộc là ai, làm sao chỉ mới phóng xuất ra đạo vực đã làm chúng ta không có lực phản kháng, chẳng lẽ hắn là Thiên Tiên hay sao?
- Chỉ sợ đúng là Thiên Tiên đấy.
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân này tràn đầy lo lắng sợ hãi, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh mẽ, hai người bọn họ căn bản không phản kháng nổi. Một ít Tán Tiên cường đại trong Đông Lâm tông cũng không có khả năng chỉ bằng vào “đạo vực” mà có thể làm hai người bọn họ không động đậy được, hiển nhiên cảnh giới đạo của thiếu niên kia đã vượt qua bất kỳ người nào trên Đông Lâm tông.
- Hai vị.
Kỷ Ninh áo đen xuất hiện.
- Tiền bối, ngươi bắt hai người chúng ta tới là?
Tên Nguyên Thần đạo nhân cao gầy liền hỏi.
- Tiền bối muốn chúng ta làm gì, cứ việc phân phó.
Gã còn lại có đôi mắt tam giác nói.