Ở ngoài cổng chính phủ Diên Vương, Kỷ Ninh đang ôm chầm lấy Mộc Tử Sóc rồi buông ra, trịnh trọng nói:
- Ta và sư tỷ Dư Vi của ngươi đều sẽ bài làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên, một khi hoàng đế Đại Hạ tới báo là ta sẽ phải nhanh chóng rời khỏi thế giới Đại Hạ này. Chuyến này đi sợ rằng phải vài chục, vài trăm năm nữa mới gặp lai. Huynh đệ của ta, chúng ta hẹn gặp lại sau.
Trong đám đồng môn sư huynh đệ, Kỷ Ninh có cảm tình sâu nhất với Mộc Tử Sóc.
Đó thật sự là huynh đệ sống chết có nhau.
- Sư huynh, huynh đi theo Thuần Dương chân tiên là để độ kiếp thành Thiên Tiên. Đó là chuyện tốt.
Đôi mắt của Mộc Tử Sóc hơi đỏ lên:
- Có điều, ta thật sự không nỡ rời xa sư huynh.
- Ha ha ha, huynh đệ chúng ta có thể gặp lại nữa cơ mà.
Kỷ Ninh nói.
- Mặc dù huynh theo Thuần Dương chân tiên nhưng đừng có kiêu ngạo. Mộc Tử Sóc ta cũng tu luyện. Đừng để sau này người đứng đầu đại hội Tiên Duyên lại không bằng Mộc Tử Sóc ta đấy nhé. Ha ha ha, vậy lại trở thành trò hề đấy.
Mộc Tử Sóc cười nói.
Kỷ Ninh cũng cười.
- Tốt lắm. Không phải tiễn nữa ! Tới khi nào quay lại thế giới Đại Hạ thì nhất định phải tìm ta đấy.
Mộc Tử Sóc nói.
- Nhất định, nhất định sẽ tìm ngươi.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Ừ
Mộc Tử Sóc quay đầu, điều khiển một con Thanh Long xé gió rời đi. Ngoài hắn ra, Kỷ Ninh cũng đã từ biệt hết đồng môn từ ngoài thành rồi. Chỉ có Mộc Tử Sóc có cảm tình sâu đậm nhất là Kỷ Ninh dẫn tới phủ Diên Vương.
Nhìn thầy sư đệ điều khiển Thanh Long rời đi, Kỷ Ninh dõi theo hồi lâu rồi mới xoay người dẫn tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch vào phủ Diên Vương.
- Ô!
Thanh niên tóc dài áo trắng vẫn đứng ở xa xa lặng yên gật gù đắc ý:
- Xem ra Kỷ Ninh là người trọng tình nghĩa. Không tệ không tệ.
Nói xong hắn liền nhẹ nhàng đi vào phủ Diên Vương.
Ở cửa chính phủ Diên Vương có thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng thanh niên tóc dài áo bào trắng đi nhàn nhã vào như chưa từng xuất hiện.
- Trận pháp cấm chế ở vương phủ này chỉ có vài cái ở cửa. Diên Vương này mới trở thành Thiên Tiên nên thực lực vẫn không nhiều lắm.
Thanh niên tóc dài áo bào trắng đi tới, dọc đường các thị nữ đều đi qua như chưa từng thấy.
Hắn như là hư vô, không hề tồn tại.
Ở phía trong cửa vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt.
Lại thêm cả trận pháp cấm chế, không kém gì một môn phái lớn. Theo lý thuyết thì người khác mà đi vào là chủ nhân vương phủ ‘Diên Vương’ có thể phát hiện ra ngay.
Nhưng thanh niên áo bào trắng thì lại cứ thế đi thẳng vào mà không ai phát hiện ra.
Vù vù vù…
Giữa sông có một tòa tiên phủ.
Đây chính là chỗ ở của Kỷ Ninh.
- Kỷ Ninh kia mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân mà khả năng bưng bít cũng khá tốt rồi.
Thanh niên tóc dài áo bào trắng đi tới trước của Tiên phủ rồi lập tức tiến vào trong. Toàn bộ cấm chế trong Tiên phủ đều không hề bị kích hoạt. Trong Tiên phủ, Kỷ Ninh vừa quay về là đã lặng yên ngồi trong đình. Trong lòng Kỷ Ninh lại có thêm vướng bận khi Dư Vi đã theo sư phụ Lã Động Tân rời đi.
- Kỷ Ninh, có người vào đây, tiến vào trong Tiên phủ này rồi.
Giọng nói của con gấu lớn lông vàng vang lên trong đầu Kỷ Ninh.
- Đã vào Tiên phủ rồi sao? Sao chủ nhân Tiên phủ là ta lại không hề hay biết?
Kỷ Ninh biến đổi sắc mặt.
- Rất mạnh. Ta chỉ cảm nhận được mơ hồ chứ không hề điều tra ra hắn.
Con gấu lông vàng nói:
- Người này có thực lực rất mạnh. Hẳn là phải cỡ Chân Tiên Thiên Thần. Tiên phủ này chỉ là pháp bảo động phủ bình thường, mà của Tiên phủ lại luôn mở ra nên làm sao có thể phát hiện tồn tại như thế đây?
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Chân Tiên Thiên Thần? Đây chính là tồn tại ngang tầm với hoàng đế Đại Hạ. Cho dù là ở tam giới thì những tồn tại thế này cũng rất hiếm gặp. Đó chính là những kẻ mạnh mẽ ở tam giới.
- Được danh hiệu đứng đầu đại hội Tiên Duyên, ngươi không hô bằng gọi hữu tới chúc mừng mà lại ngồi uống rượu giải sầu một mình ở đây sao? Thật là lạ kỳ, lạ kỳ.
Chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Một thanh niên tóc dài áo trắng đi vào trong sâ.
- Có bạn từ phương xa tới, không phải kinh sợ.
Thanh niên tóc dài áo bào trắng mỉm cười:
- Tiểu hữu Kỷ Ninh.Ta tới chỗ này là phải đi đường sá xa xôi mới tới được. Vậy mà không mời được ta chén rượu hay sao?
- Tiền bối, mời.
Kỷ Ninh vung tay lên, trước mặt xuất hiện một cái bàn đầy quả tiên, rượu tiên.
- Tuy chỗ rượu quả này hơi tồi, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng nuốt được.
Thanh niên tóc dài áo bào trắng cất bước lên, lập tức ngồi đối diện với Kỷ Ninh, cầm bầu rượu lên uống hai ngụm.
- Không biết tiền bối tới gặp vãn bối có chuyện gì?
Kỷ Ninh thấp thỏm.
Thanh niên tóc dài áo bào trắng cười ha ha:
- Tiểu hữu Kỷ Ninh, ngươi không cần phải quá căng thẳng. Có phải là chưa biết ta là ai, tới hỏi có việc gì, không khỏi quá vội vàng hả?
Kỷ Ninh thầm nói.
Căng thẳng?
Một Thuần Dương chân tiên ngồi ở trước mặt thì liệu có thể không căng thẳng được không? Trải qua đại hội Tiên Duyên, Kỷ Ninh cũng hiểu ra trừ khi trúng ý nhóm Chân Tiên Thiên Thần, còn nếu không thì họ cũng sẽ chẳng bao giờ để ý tới thiên tài. Vì cho dù có bao nhiêu thiên tài đi chẳng nữa thì liệu có mấy người độ kiếp thành Thiên Tiên được đây? Càng đừng nói là Thuần Dương chân tiên.
- Xin hỏi tiền bối là ai vậy?
Kỷ Ninh hỏi.
- Ta vốn là người tiêu dao nhất tam giới, sinh ra từ thế giới thượng cổ, đắc đạo cũng từ thời thượng cổ, tên là Khương Quân.
Thanh niên tóc dài áo bào trắng cảm thán nói:
- Ta rất ít khi ra ngoài, mà dù có lưu lạc thì cũng ít khi dùng tên khai sinh nên rất ít người biết tên ta.
Hắn lập tức nhíu mày nhìn Kỷ Ninh:
- Ta đã đọc ra cả tên khai sinh cho ngươi rồi đó.
Kỷ Ninh hơi thả lỏng, thoạt nhìn thì người trước mặt không hề có ác ý.
- Còn ngươi cũng đừng có gọi ta một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối nữa, gọi thẳng ta là Khương huynh đi.
Khương Quân áo trắng nói.
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Khương huynh? Một Thuần Dương chân tiên mà lại bảo mình gọi hắn là ‘Khương huynh’ sao? Kỷ Ninh không phải kẻ ngu nên lập tức hiểu ra ẩn ý trong đó.
- Xem ra ta không nói rõ ra thì đứa nhỏ như ngươi không ngồi yên được.
Khương Quân áo trắng liếc mắt nhìn tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch ở bên:
- Ngươi cho hai linh thú ở bên này lui ra đi.
- Được.
Kỷ Ninh đáp rồi lập tức cho Bạch thúc và tiểu Thanh đi trước.