Tuyết Hồng Y là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ ở Tuyết Long Sơn. Nhưng vì Tuyết Long Sơn cũng chỉ là một môn phái nhỏ ở vương triều Đại Hạ cho nên Tuyết Hồng Y phải đành làm lính hầu.
Càng là người ưu tú thì lại càng khó đoán.
- Sao?
Bộ Du chân nhân ở bên cạnh sáng mắt lên.
- Hình như đã tới địa giới Yên Sơn. Ở Yên Sơn có một thiên tài tuyệt thế, là Vạn Tượng chân nhân đỉnh cao ở Hắc Bạch học cung. Đó là Bắc Minh chân nhân Kỷ Ninh.
Nghe thấy tên Kỷ Ninh, Tuyết Hồng Y lập tức nhíu mày.
- Kỷ Ninh?
Thiếu Viêm Nông cũng lộ ra vẻ tò mò.
- Bản thân ta cũng chưa từng nghe qua. Bộ Du, ngươi nói một chút đi, người này như thế nào?
Thiếu Viêm Nông tò mò hỏi.
Ở bên, mặc dù Tuyết Hồng Y không vui nhưng cũng chỉ biết chôn dưới đáy lòng.
- Người này là thiên tài kiếm thuật, chỉ trong trận chiến luận đạo đầu tiên ở Hắc Bạch học cung khi mới vào đã đánh bại nhiều sư huynh sư tỷ. Cuối cùng phải tới Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi, tiên nhân chuyển thế thì mới có thể đánh bại được hắn. Mà hiện giờ thực lực của hắn còn mạnh hơn rất nhiều! Cách đây không lâu, đã đánh lui cả một trong ba Nguyên Thần đạo nhân của Tuyết Long Sơn là Tuyết Vũ đạo nhân!
Bộ Du chân nhân liền nói.
- Tuyết Long Sơn?
Thiếu Viêm Hồng nhìn về phía Tuyết Hồng Y.
- Hồng Y, ngươi là người Tuyết Long Sơn đúng không? Có biết việc này không?
Tuyết Hồng Y cực kỳ buồn bực nhưng vẫn nói:
- Đúng là có việc này.
- Tuyết Vũ đạo nhân có cảnh giới cỡ nào?
Thiếu Viêm Nông gặng hỏi. Hắn là người ở vương đô Đại Hạ nên một môn phái nhỏ như Tuyết Long Sơn ở quận An Thiền thì hắn làm sao biết được.
Tuyết Hồng Y nói với giọng trầm thấp:
- Nguyên Thần viên mãn.
- Ha ha ha...Tên Kỷ Ninh này đúng là đáng nhìn.
Thiếu Viêm Nông mỉm cười gật đầu. Lần đi ra này là để hắn hoàn thành thử thách quan trọng của bộ tộc. Thậm chí bộ tộc còn không giúp đỡ gì nhiều. Người đi theo hắn từ bộ tộc tới đây chỉ có lão bộc bên mình từ nhỏ là 'Tương Liễu Phương'. Còn những chân tay khác đều là người khác chủ động 'hiến tặng' cho hắn.
Nhưng lần này thử thách cũng có chút rắc rối.
Lão bộc phải bảo vệ bên người hắn. Cho nên hắn cần phải có người khác để sai bảo. Nhưng nếu mời Nguyên Thần đạo nhân, tiên nhân thì sao? Thiếu Viêm Nông rất e ngại điều này. Bởi vì một vài Nguyên Thần đạo nhân nghịch thiên sẽ có chiến lực ngang với tiên nhân. Chỉ sợ trong nháy mắt có thể giết chết hắn! Nên hắn sẽ không bao giờ để sự uy hiếp này tồn tại được.
Cho nên hắn chỉ có thể mời Vạn Tượng chân nhân. Cho dù có là Vạn Tượng chân nhân lợi hại...thì thực lực của kẻ đó vẫn trong tầm khống chế.
Còn một vài Nguyên Thần đạo nhân nghịch thiên thì lại không thể nằm trong phạm vi khống chế được.
Không thể từ vẻ bề ngoài mà nhìn ra được thực lực của người tu tiên, cho dù đó là một tên Nguyên Thần đạo nhân không nổi tiếng lắm. Nào ai có biết...hắn sẽ che dấu những bí thuật gì. Thế nên tốt nhất là mời Vạn Tượng chân nhân! Vừa an toàn lại vừa có thể khống chế được. Nhưng cũng rất khó mời được những Vạn Tượng chân nhân lợi hại.
- Thiếu Viêm công tử, Kỷ Ninh kia mới tu luyện được có ba mươi năm, sợ rằng rất khó mời tới.
Tuyết Hồng Y nói.
- Hơn nữa hắn cực kỳ cao ngạo. Lúc trước, ngay cả mặt mũi của Tuyết Long Sơn còn dám ném đi. Nếu mà đi mời...nếu mà hắn lại thờ ơ với Thiếu Viêm công tử...
- Ha ha ha, hắn không thèm nể mặt mũi của Tuyết Long Sơn, nhưng có thể không nể mặt ta sao?
Thiếu Viêm Nông nhìn hắn một cái.
- Hồng Y, ta thấy hắn và Tuyết Long Sơn ngươi có chút mâu thuẫn. Nhưng nếu tới giúp ta thì ta cũng sẽ không để ý nhiều làm gì.
Tuyết Hồng Y chỉ có thể cúi đầu đáp:
- Dạ.
- Đi thôi, tới xem Kỷ Ninh kia thế nào.
Thiếu Viêm Nông mỉm cười có chút chờ mong.
Đảo Minh Tâm hồ Dực Xà.
Bên trong thư phòng.
Kỷ Ninh đang viết chữ. Thu Diệp đứng ở bênamài mực giúp. Mà Cửu Liên cũng đang đứng ở bên xem.
- Phù.
Kỷ Ninh đặt bút, mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
Viết chữ đúng là một loại hưởng thụ. Đặc biệt là dùng kiếm pháp mà mình lĩnh ngộ được viết ra. Loại cảm giác này đúng là khó tả.
- Thu Diệp, cầm đi đốt đi.
Kỷ Ninh nói.
- Vâng thưa công tử.
Lúc này Thu Diệp bắt đầu cầm giấy đi.
- Thu Diệp.
Cửu Liên cũng nói.
- Đi tới phòng bên đốt đi. Ta có mấy lời muốn nói với Kỷ Ninh.
Thu Diệp gật đầu ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Kỷ Ninh và Cửu Liên.
- Có chuyện gì mà phải mời Thu Diệp tránh đi.
Kỷ Ninh cầm bút lông lên, nhìn qua Cửu Liên.
Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh:
- Kỷ Ninh, ngươi có cảm giác thấy rằng, ngươi có chút qua thân mật với Thu Diệp không?
Kỷ Ninh ngẩn ra.
- Ta thấy ngươi đối đãi với Thu Diệp cũng chẳng khác gì ta mấy.
Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh.
- Ta mới là đạo lữ của ngươi, còn nàng chỉ là hầu gái của ngươi.
- Ha ha ha.
Kỷ Ninh nở nụ cười.
- Nàng suy nghĩ nhiều rồi.
- Không phải.
Cửu Liên vội nói.
- Ta không phải muốn so đo với chàng, nhưng chàng sau này nhất định sẽ càng ngày càng mạnh lên, địa vị cũng càng ngày càng cao, theo đó người đi theo cũng càng ngày càng nhiều. Nếu nhiều người quá...thì sẽ quản thế nào? Nhất định phải có quy tắc rõ ràng. Không có quy củ thì làm sao có thể làm được? Tôn ti trật tự đều phải rõ ràng. Thu Diệp là hầu gái thì phải hầu hạ! Nếu tôn ti không phân biệt ra thì cứ thế mà loạn lên à?
Từ nhỏ Cửu Liên đã học tập ở Đông Duyên tộc những lý lẽ cho rằng địa vị tôn ti phải nhất định được phân rõ.
Người hầu là người hầu!
Cho dù người hầu có được yêu quý thì vẫn phải tuân thủ bổn phận người hầu!
- Ý của nàng là thế nào?
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Ta chỉ muốn nói cho chàng. Sau này theo thực lực của chàng, Kỷ tộc sẽ dần dầnamạnh mẽ lên. Một bộ tộc lớn phải có cách quản lý rõ ràng thì mới làm cho bộ tộc lớn đó tồn tại được...Mà tôn ti của chàng cũng phải rõ ràng theo!
Cửu Liên nói.
- Mà bây giờ thì sao? Chưa cần nói tới Thu Diệp. Chỉ cần nhìn người hầu bình thường xem. Chàng nói chuyện với họ như bình thường sao? Nói chuyện? Đó là những người hầu bình thường, làm sao hiểu nổi?
Kỷ Ninh quát:
- Đủ rồi!
Cửu Liên ngẩn ra.
- Với mỗi người thì sẽ có cách xử sự khác nhau. Còn Thu Diệp, mặc dù nàng là hầu gái, nhưng trong lòng ta, nàng lại là chị gái ta!
Kỷ Ninh nhìn Cửu Liên.
Cửu Liên cắn răng.
Cuộc sống của hai người hoàn toàn khác nhau, mà Kỷ Ninh lại còn từ Trái Đất tới.
Nên cách đối xử cũng khác nhau rất lớn.