Cùng ngày, Thủy Di lập tức quay về. Hơn nửa tháng sau.
Trong một vùng rừng núi hoang vu cách thành Dị Thủy hơn trăm dặm có một tòa động phủ hoa lệ. Đó chính là động phủ được tạo nên từ khôi lỗi của Mộc Tử Sóc. Ở xung quanh có bố trí trận pháp nên những người thường và Tiên Thiên sinh linh cho dù có tới cũng không thể phát hiện ra.
Đám Kỷ Ninh tạm thời ở nơi này.
- Chủ nhân, chẳng lẽ tên Thủy Dị kia không trở lại sao.
Thanh Thanh lo lắng nói:
- Đây là bộ tộc của hắn. Mà hắn lại là người mạnh nhất nên làm sao không trở về được?
Kỷ Ninh lắc đầu. Ngoại trừ số ít người chịu nhục sống vất vưởng ngoài bộ tộc. Còn đâu đa phần những bộ tộc đang phát triển đều sẽ có tộc nhân cực kỳ trung thành. Đây cũng chính là điểm quyết định để sinh tồn trên vùng đất hoang sơ này.
Nếu một bộ tộc muốn sống tốt thì nhất định phải có tổ chức, vô cùng đoàn kết.
Có nhiều thế hệ chiến đấu vì bộ tộc tạo được lòng tin cho vô số tộc nhân. Cho dù không tới mức sống chết vì bộ tộc thì khi bộ tộc gặp nạn họ vẫn sẽ quay về.
- Sao?
Trong mắt Kỷ Ninh bỗng nhiên hiện lên kiếm quang mờ mờ.
Bạch thúc mặc áo trắng toàn thân ở bên cạnh cũng nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Tới rồi sao?
- Tới rồi!
Kỷ Ninh gật đầu.
- Đi.
Bạch thúc cũng không nhịn được:
- Ừ.
Kỷ Ninh gật đầu.
Vèo! Vèo!
Kỷ Ninh và Bạch thúc phóng một đường lên cao, nhanh chóng tới chặn đường 'Thủy Dị' đang tiến về thành Dị Thủy.
- Chúng ta cũng đuổi theo.
Mộc Tử Sóc và Thanh Thanh cũng liền hóa thành đường sáng đuổi theo.
Trên bầu trời. Một pháp bảo hình lá cây đang xé gió bay đi, đứng trên nó là một đạo nhân mặc áo bào màu tro.
Trên mặt của Thủy Dị có một nốt ruồi đen, gương mặt luôn lộ ra vẻ tươi cười nên nhìn vào hắn có vẻ có chút buồn cười. Nhưng một người buồn cười này lại là một kẻ có thể leo lên địa vị khá cao trong bộ tộc Đông tộc khổng lồ, với thân phận là người hầu trở thành Tử Phủ tu sĩ viên mãn.
Kỳ thật, ngoại trừ những người có gia thế, những kẻ từ tầng dưới cùng của xã hội bò lên thành người tu tiên đều không thể xem nhẹ!
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà phải bóp nát tín phù mời ta trở về? Với thực lực của Thiên Nhất mà còn không làm gì được sao?
Cho tới tận bây giờ, Thủy Dị vẫn không thể biết có chuyện gì xảy ra.
- Tới rồi.
Thủy Dị đã có thể thấy thành Dị Thủy ở xa xa.
Thành Dị Thủy có tên là Dị Thủychính là vì những người ở đó cảm kích với những cống hiến của 'Thủy Dị' hắn nên mới đặt tên này.
Vèo.
Đang lúc Thủy Dị điều khiển pháp bảo lá cây chuẩn bị hạ từ mây mù xuống thì bỗng…Rầm rầm!
Xa xa có một đường sáng vọt tới trước mặt.
- Sao?
Sắc mặt của Thủy Dị biến đổi. Ngay khi hắn sắp tới thành Dị Thủy thì lại có người tu tiên chặn. Điều này làm cho Thủy Dị ngửi được mùi 'nguy hiểm'.
Nhìn kỹ lại thì ở trên không trung xa xa là một thiếu niên mặc da thú và một nam tử mặc áo trắng. Nam tử đi theo thiếu niên mặc da thú như kiểu là một tôi tớ, quản gia. Thiếu niên mặc da thú thì cứ đứng đó nhìn về phía Thủy Dị với ánh mắt lạnh như băng. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Thủy Dị?
- Không tốt.
Thủy Dị thầm kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến từ thiếu niên mặc da thú và quản gia mặc áo trắng ở trước mặt này.
Cũng vì trong lòng Kỷ Ninh và Bạch thúc đều có sát ý.
Cho nên Thủy Dị mới có thể cảm giác được sự uy hiếp làm tim đập nhanh tới vậy.
- Ta là Thủy Dị. Nếu hai vị đã ngăn ta ở đây thì chắc đã sớm tìm hiểu ta là ai.
Thủy Dị nhìn về phía hai người Kỷ Ninh:
- Ta từ Đông tộc xa xôi trở về. Sợ rằng cũng trong dự tính của các người. Thủy tộc ta cũng chỉ là một bộ lạc nhỏ bé, không có bao nhiêu dã tâm. Rốt cuộc hai vị có việc gì thì cứ nói ra. Nếu ta có thể làm dĩ nhiên sẽ không chối từ.
Chỉ vài từ đơn giản nhưng hắn đã lấy 'Đông tộc' sau lưng ra uy hiếp lại hạ thấp địa vị. Nếu như chỉ là tranh đoạt bình thường giữa các thế lực thì hoàn toàn có thể tiến hành đàm phán.
Nhưng đây không phải tranh đoạt giữa các thế lực. Mà đây là báo thù!
- Ta muốn mạng ngươi.
Thân hình của Kỷ Ninh bỗng nhiên di chuyển, hắn thi triển ra Phong Dực độn pháp. Một đường kiếm quang trong nháy mắt xuyên qua bụng Thủy Dị.
Tuy Thủy Dị muốn né tránh, thậm chí trên người còn hiện lên một ít phi kiếm huyền diệu. Nhưng đáng tiếc là thực lực hai người chênh lệch quá xa. Bất kể là trụ cột, Đạo, cảnh giới, tất cả đều cách quá xa. Thế nên vừa đối mặt là bụng của Thủy Dị đã bị xuyên qua:
- Ngươi, ngươi!
Thủy Dị trợn trừng mắt.
Phi kiếm trên không trung bắt đầu rơi thẳng xuống.
Khoảng không xung quanh cũng xuất hiện những pháp bảo khác. Tuy vòng tay trữ vật của hắn vẫn còn trên tay nhưng đã trở thành vật vô chủ vì Tử Phủ của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn.
- Ngươi đã hủy Tử Phủ của ta.
Thủy Dị không thể tin nổi.
- Thu.
Kỷ Ninh vung tay lên, thu toàn bộ pháp bảo vào rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn.
Tuy Tử Phủ đã bị hủy diệt nhưng Thủy Dị vẫn đứng trên không trung chứ không bị rơi xuốngBởi vì một đóa hoa sen bằng nước lửa đang lơ lửng ở xung quanh, Thủy Dị lại đứng ngay giữa trung tâm của nó. Hoa sen không xoay tròn nên cũng không có lực nghiền áp nào được tạo ra.
- Tại sao ngươi lại hủy diệt Tử Phủ của ta? Ta, ta không hề biết ngươi.
Thủy Dị như mê ngủ. Chỉ trong nháy mắt tai họa đã đổ ập xuống làm hắn cảm thấy thật khó có thể tin nổi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc là ai! ! !
Gương mặt của Thủy Dị có chút méo mó. Tử Phủ đã bị phá, con đường tu tiên của hắn cũng coi như xong, không còn hi vọng gì nữa.
- Thủy Dị, ngươi có nhận ra ta không?
Bạch thúc ở bên cạnh lập tức hóa thành sương mù rồi ngưng tụ thành một con chó trắng như tuyết.
- Thân thú Bạch Thủy Trạch?
Thủy Dị vừa nhìn thấy thì ký ức từ hai mươi năm trước lập tức hiện về. Khi đó là lúc hắn còn đi theo công tử 'Đông Thất' làm xằng làm bậyMà hắn cũng chẳng phải sợ gì. Dù sao có vị công tử Đông Thất kia chống đỡ nên những năm tháng đó thật sự rất thoải mái.
Lúc đó, hắn và Ngu Động nhận lệnh đi bắt một cô gái.
Mà khi đó, anh trai, chồng của cô gái đó đã thi triển cấm thuật đều liều mạng ngăn cản. Còn một con chó trắng như tuyết vác nữ tử kia trốn đi.
- Ngươi, ngươi là Bạch Thủy Trạch kia?
Thủy Di nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Ngươi, ngươi là?