Mãng Hoang Kỷ

Chương 383: Chương 383: Con mồi (1)




- Hai vị yên tâm, chúng ta đều đã lập nhiều lời thề Thiên Đạo rồi, hai vị còn lo lắng gì nữa.

Đông Nhất mặc áo bào màu vàng mỉm cười nói:

- Mạch Địa Hỏa kia ở một nơi vô cùng bí mật, nó được che giấu trong một lòng núi. Ta gặp được cơ duyên mới may mắn phát hiện ra, tin chắc là trong thời gian ngắn không ai tìm được.

Tâm tình của Đông Nhất vô cùng tốt. Hắn dùng một mạch Địa Hỏa đổi được không ít bảo vật, dĩ nhiên hiện chỉ là ước định, hai bên đã lập nhiều lời thề Thiên Đạo. Nếu thật sự đến được mạch Địa Hỏa, đối phương sẽ giao bảo vật cho hắn.

- Đến nơi rồi, chúng ta hạ xuống đỉnh núi thấp đằng kia.

Đông Nhất đưa tay chỉ về phía dưới, xuyên qua mây mù mờ ảo có thể thấy được một ngọn núi nhỏ:

- Ngọn núi nhỏ này hoang vu tới mức đến cả yêu quái cũng không muốn ở, không có gì thu hút.

Trong mắt hai Vạn Tượng Chân Nhân gồm một nam một nữ ở bên cạnh đầy vẻ chờ mong.

- Đi theo ta.

Đông Nhất đắc ý nói, ngay sau đó không chế pháp bảo phi hành lao xuống phía dưới.

Dưới lòng đất sâu thẳm.

Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi. Một dòng Địa Hỏa bị hắn hút liên tục vào trong Tử Phủ. Mạch Kim Diễm Địa Hỏa ở dưới đất kia đã mỏng manh đi rất nhiều.

- Sao?

Sắc mặt Mộc Tử Sóc bỗng nhiên biến đổi.

- Làm sao vậy?

Thanh Thanh liền nhìn sang.

- Có người đang tới đây!

Mộc Tử Sóc mang vẻ mặt trịnh trọng đứng phắt dậy.

- Cũng có thể là yêu quái. Tóm lại là đang có sinh vật đi vào trong lòng núi.

Khi trước hắn đã bố trí một trận pháp cảnh giới trong lòng núi. Bản thân trận pháp đã có khả năng 'cảnh giới' nên dĩ nhiên là cực kỳ thần bí. Thậm chí còn không có chút dao động nguyên lực nào. Chỉ cần có người vào bên trong là sẽ động vào trận pháp cảnh giới này. Nhưng Mộc Tử Sóc cũng không cách nào biết được thân phận của kẻ xâm nhập.

- Mở mê trận ra.

Mộc Tử Sóc liền ra lệnh.

- Cho dù là Vạn Tương chân nhân hay là đại yêu tới...Cho dù có đi xuống tới sông ngầm thì cũng chỉ đứng ở ngoài xa xa bị mê trận mê hoặc.

- Được.

Thanh Thanh liền mở mê trân mà lúc trước Kỷ Ninh đưa cho nàng ra.

...

Đông Nhất - Vạn Tượng chân nhân của Tuyết Long Sơn đang cực kỳ vui vẻ. Hắn dẫn hai tên chân nhân khác đi tới ven theo mạch nước ngầm.

- Nơi này đúng là bí ẩn.

Nữ tử đầu trọc áo đen cười nói.

Gã đầu trọc áo trắng bên cạnh cũng gật đầu.

- Chỉ có thể dùng độn thuật thì mới có thể chui vào trong lòng núi được...Nếu như không có thần thức thì đúng là không thể vào nổi. Khi trước làm sao Đông Nhất đạo huynh tiến vào trong núi này được vậy?

- Các ngươi lầm rồi.

Đông Nhất lắc đầu.

- Lòng núi này có một lối thông ra bên ngoài cực kỳ bí ẩn. Ta cũng ngẫu nhiên phát hiện ra. Nhưng cửa vào kia đã bị ta hủy mất rồi.

- Thì ra là thế.

Nữ tử đầu trọc áo đen cùng gã đầu trọc áo trắng cùng gật đầu.

Ba người bọn họ nhanh chóng đi theo mạch nước ngầm.

- Nhìn kia.

Đông Nhất chỉ về phía xa xa.

- Cứ đi men theo mạch nước ngầm này, không bao lâu là có thể nhìn thấy mạch Địa Hỏa.

- Đến lúc tìm thấy mạch Địa Hỏa. Hai sư huynh đệ ta sẽ tuân thủ với lời hứa.

Gã đầu trọc áo chắng mỉm cười nói.

- Vậy là tốt rồi.

Đông Nhất gật đầu.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba người nhanh chóng lao đi theo mạch nước ngầm. Được một lát thì bỗng Đông Nhất giơ tay ra quát.

- Ngừng.

- Làm sao vậy?

Hai sư huynh muội bên cạnh cùng nhìn sang.

- Không ổn.

Đông Nhất cau mày nhìn về phía trước.

- Đúng ra thì đi tới đây là đã có thể nhìn thấy mạch Địa Hỏa rồi. Nhưng tại sao bây giờ lại không nhìn thấy.

- Cái gì!

Sư huynh muội đều hơi kinh ngạc.

- Ngươi đùa chúng ta à!

Nàng kia lạnh lùng nói.

Sư huynh áo trắng đứng bên cạnh lắc đầu nói:

- Đừng nóng vội. Đông Nhất đạo huynh đã lập lời thề thiên đạo rồi nên sẽ không dám lừa đâu...Hơn nữa ta còn có thể lờ mờ cảm ứng được luồng dao động của nguyên lực ở phía trước.

- Dao động?

Đông Nhất cùng nữ tử áo đen cùng nhìn sang.

- Ừ.

Sư huynh áo trắng gật đầu.

- Chúng ta cứ tiến vào. Các ngươi sẽ có thể cảm ứng được.

- Không hổ là Hồng Diệp.

Đông Nhất thầm hãi trong lòng.

- Đúng là đệ tử thiên tài của Huyết Liên Tự! Chỉ riêng việc cảm ứng bằng thần hồn đã mạnh hơn ta một bậc rồi.

Sở dĩ hắn chọn đôi huynh muội này là vì hắn biết 'Hồng Diệp' có thực lực rất mạnh. Nếu không bởi có việc khác dây dưa thì đã gia nhập Ứng Long Vệ từ lâu rồi.

Bảo vật trên người Hồng Diệp chắc chắn cũng rất nhiều. Vì thế nên hắn mới tiến hành giao dịch với Hồng Diệp.

Lại đi tiếp khoảng nửa dặm theo hướng cũ, cuối cùng Đông Nhất và nàng kia cũng đã cảm ứng được luồng nguyên lực dao động.

- Đúng là mê trận.

Sư huynh Hồng Diệp áo trắng khẽ nói:

- Hơn nữa lại còn là mê trận có chút phức tạp. Xem ra lúc Đông Nhất đạo huynh vừa đi thì đã có người tu tiên khác tiến vào.

- Làm sao mà lại trùng hợp đến thế được?

Đông Nhất cắn răng.

Hắn đâu biết rằng Không Thanh Xà còn phát hiện ra trước cả hắn.

- Mê trận này là một bộ pháp bảo địa giai. Chắc người thi triển có cảnh giới Vạn Tượng.

Hồng Diệp truyền âm nói:

- Hơn nữa thông thường người lấy giống Địa Hỏa...đều là Vạn Tượng chân nhân. Nếu ta đoán không sai. Chúng ta vừa tới là bọn họ đã phát hiện ra. Nhưng bọn họ không ra tay thì chắc chắn là không nắm chắc nên mới không làm.

- Đúng.

Đông Nhất, nữ tử áo đen cùng gật đầu.

- Đợi một chút để ta phá mê trận này.

Hồng Diệp nói:

- Hai người các ngươi cứ ở ngoài trận không cần phải đi vào.

- Sư huynh cẩn thận.

Nữ tử áo đen cũng nói.

- Yên tâm.

Trong mắt Hồng Diệp có mười phần tự tin. Hắn lập tức cất bước đi vào trong mê trận.

...

Trong mê trận.

- Đúng là ba người Đông Nhất, Hồng Nhị, Hồng Diệp.

Mộc Tử Sóc lặng lẽ nhìn xuyên qua mê trận về phía xa xa. Vừa thấy ba người đang đi theo mạch nước ngầm, Mộc Tử Sóc không khỏi kinh hãi.

- Bọn họ là ai?

Thanh Thanh liền hỏi ngay.

- Đông Nhất là người Tuyết Long Sơn. Hai sư huynh muội Hồng Nhị và Hồng Diệp đều là người Huyết Liên Tự.

Mộc Tử Sóc nói.

Trong lúc hai người bọn họ trao đổi.

Kỷ Ninh đang khoanh chân lấy giống Địa Hỉa cũng phải thầm cảm thấy căng thẳng. Bởi vì thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí mạnh hơn cả Nguyên Thần đạo nhân. Cho nên trong lúc lấy giống Địa Hỏa, Kỷ Ninh vẫn không hoàn toàn đóng hết giác quan của mình lại.

- Đông Nhất? Hồng Nhị? Hồng Diệp?

Kỷ Ninh hơi phân tâm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.