Mãng Hoang Kỷ

Chương 469: Chương 469: Cướp lấy (1)




- Để ta nói xong đã.

Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh:

- Sở dĩ gọi đây là 'giao tình' chính là hai bên cùng nhau qua lại hỗ trợ giúp đỡ, như thế thì mới có thể sinh ra giao tình. Nếu nói chàng giúp hắn thì sẽ có phần hơn, nhưng đó cũng chỉ là một chuyện mà thôi.

- Mà nhân tình chỉ là loại chốc lát, sẽ không thể nào gọi là giao tình được, giao tình là thứ đáng kể hơn, thời gian dài hơn!

- Tính khí của chàng kiêu ngạo, khinh thường kẻ xu nịnh. Nhưng Thiếu Viêm công tử còn cao ngạo hơn chàng rất nhiều! Nếu cứ như vậy, hai người sẽ càng ít nói với nhau hơn. Ta hỏi chàng. Nếu cứ kiệm lời với Thiếu Viêm công tử như thế thì liệu rằng chàng có giao tình hơn với vị công tử kia không? Cho dù hắn có giúp chàng thì e là cũng chỉ là bằng với những gì chàng đã giúp hắn mà thôi.

Kỷ Ninh ngẩn ra.

Lời của Cửu Liên sư tỷ đúng là có đạo lý.

- Mức độ thân quen của con người có thể chia ra làm, người lạ, quen thuộc, bằng hữu, tri kỷ, bạn bè sống chết có nhau.

Cửu Liên nói:

- Mới nói hai câu thì chàng chưa thể được coi là 'quen thuộc' với Thiếu Viêm công tử được, chỉ có thể xa lạ như trước mà thôi. Mà Thiếu Hồng Y kia lại thường xuyên nói chuyện với Thiếu Viêm công tử, sau này lại vào sinh ra tử với Thiếu Viêm công tử thì không chừng có thể trở thành bằng hữu của người đó.

- Có lẽ nếu vào Tiên phủ thì công lao của chàng sẽ lớn hơn.

- Nhưng trong lòng của Thiếu Viêm công tử thì Tuyết Hồng Y vẫn thân thiết gần gũi hơn chứ không phải chàng. Hiện tại, bởi vì thử thách của bộ tộc nên Thiếu Viêm công tử mới cần chàng hỗ trợ nên vẫn còn có chút khiêm nhường với chàng. Nhưng sau này, nếu hắn vượt qua thử thách, đặc biệt là trở thành Vũ Thần Công thì chỉ sợ vị Thiếu Viêm công tử này chẳng thèm liếc mắt nhìn chàng một cái. Chàng làm cho hắn một việc thì hắn cũng chỉ cần gật đầu một cái là trả cho chàng đầy đủ rồi. Đối với một kẻ sắp làm Vũ Thần Công như hắn, cho dù là Tiên nhân cũng khó có thể nào để hắn để mắt tới.

Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh.

- Sư tỷ, ta công nhận là lời của nàng có đạo lý.

Kỷ Ninh truyền âm:

- Nhân tình là thứ chốc lát, giao tình mới là thứ đáng kể, thời gian dài.

- Nhưng...ta là ta, chứ không phải nàng.

- Ta không thích cố gắng đi làm quen với người khác, mọi thứ cứ để tự nhiên.

Kỷ Ninh truyền âm nói:

- Nếu như có ngày có thể trở thành bằng hữu với Thiếu Viêm công tử thì dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu như không được thì cũng chẳng có chuyện gì cả.

- Kỳ ngộ! Kỳ ngộ tới là phải biết nắm lấy!

Cửu Liên lo lắng truyền âm:

- Cả đời cùng lắm cũng chỉ gặp được vài nhân vật tầm cỡ, nếu bỏ lỡ rồi sẽ không có lần tiếp theo đâu.

- Đã đi trên con đường tu tiên thì chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình.

Kỷ Ninh lắc đầu.

- Nhưng nếu vào lúc quan trọng có người khác giúp một tay thì trên con đường tu tiên có thể đi xa hơn.

Cửu Liên truyền âm.

- Sư tỷ, nếu cứ suốt ngày đi nghĩ cách lấy lòng người khác thì e là sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm...Ngược lại, sẽ mất nhiều hơn được.

Kỷ Ninh nói.

- Chàng...

Cửu Liên cảm thấy khó thở.

- Mỗi người có cách sống riêng, sư tỷ không phải cưỡng ép làm gì.

Kỷ Ninh nói:

- Sư tỷ, ta chưa bao giờ cưỡng ép nàng, ta cũng hi vọng nàng đừng cưỡng ép ta. Đây là lần thứ hai ta nhắc lại!

Cửu Liên ngẩn ra.

Đúng vậy. Trước đó không lâu, hai người đã tranh luận với nhau về địa vị tôn ti trên đảo Minh Tâm. Đó cũng là lần xích mích đầu tiên của hai người.

- Ta cũng chỉ mong chàng có thành tựu cao hơn.

Đôi mắt của Cửu Liên hơi đỏ lên.

- Được rồi.

Kỷ Ninh cầm tay Cửu Liên, mỉm cười về phía nàng.

Dư Vi ở bên chú ý tới cảnh hai người Kỷ Ninh và Cửu Liên nắm tay nhau, mỉm cười rồi lập tức quay đầu nhìn về phía núi rừng mênh mông.

- Không biết tên Kỷ Ninh này cao số tới mức nào.

Tuyết Hồng Y liếc mắt nhìn Kỷ Ninh và Cửu Liên đang nắm tay nhau, thầm mắng.

- Rõ ràng lần tới tra xét Tiên phủ này không phải việc động chạm tới Kỷ Ninh vậy mà tên Kỷ Ninh này lại được lên thuyền. Hơn nữa, không ngờ hắn lại còn kết đạo lữ với Đông Duyên Vân.

Lúc đầu Tuyết Hồng Y cũng không biết về gia thế của Cửu Liên.

Nhưng sau hai ngày yến tiệc trên thuyền, qua lời nói chuyện của Thiếu Viêm Nông và Cửu Liên đã làm cho Tuyết Hồng Y biết được...Không ngờ Cửu Liên kia là thủ lĩnh kế nhiệm của Đông Duyên tộc. Điều này lập tức làm Tuyết Hồng Y ghen tị không thôi!

- Lúc trước hơn chỉ là một tên nhãi ở Kỷ tộc, vậy mà lại có thể đi tới thế này.

Trong lòng của Tuyết Hồng Y cũng không nhịn nổi sự đố kỵ.

Khi trước, tin tức Kỷ Ninh đánh lui được Tuyết Vũ đạo nhân truyền ra đã làm cho Tuyết Hồng Y khó có thể tin nổi. Hắn không thể nào ngờ được một tên nhãi ngày nào hắn có thể một nhát bóp chết, bây giờ lại có thể mạnh hơn hắn.

Hiện tại, Kỷ Ninh kết bạn với Thiếu Viêm Nông, làm đạo lữ với Cửu Liên...

- Nếu tên Kỷ Ninh này chết trong Vu Giang tiên phủ thì thật là tốt biết bao!

Tuyết Hồng Y thầm nói.

Con thuyền lớn bay trên dãy núi Thiên Du được một lúc tầm một chén trà nhỏ thì Thiếu Viêm Nông mặc đồ đen sáng mắt nhìn xuống phía dưới, hô:

- Tiên phủ ở ngay phía dưới, các vị cùng ta tiến vào nào.

- Tìm được Tiên phủ rồi sao?

- Ở ngay phía dưới à?

Mọi người đang bàn tán lập tức chăm chú nhìn xuống phía dưới.

Uỳnh!

Con thuyền lớn bay thẳng xuống dãy núi bên dưới, rất nhanh đã xẹt qua một ngọn núi, đi thẳng vào trong hẻm núi sâu thẳm.

- Ngừng.

Con thuyền cổ xưa lập tức dừng lại giữa không trung trước một hẻm núi.

- Để ta mở Tiên phủ ra đã.

Trong tay Thiếu Viêm Nông xuất hiện một lệnh bài màu vàng, giơ lên trước mặt đá ở phía xa xa. Được nguyên lực kích hoạt...Oang...lệnh bài màu vàng lập tức phát ra ánh sáng vàng lờ mờ chiếu thẳng vào mặt đá. Mặt ngoài của tầng núi đá lập tức bị bóp méo rồi rất nhanh đã tạo thành gợn sóng.

- Đi vào.

Thiếu Viêm Nông lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Vèo!

Con thuyền lớn bay thẳng lên phía trước, đâm trực tiếp vào trong làn sóng ròi biến mất ở bên trong. Tiếp theo, làn sóng dần biến mất, mặt đá lập tức trở về vẻ vốn có...không có chút nào đặc biệt.

Đám người Kỷ Ninh cưỡi chiến thuyền xuyên qua làn sóng thì lập tức cảm thấy cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến hóa.

- Đây là?

Trên chiến thuyền, nhóm người Kỷ Ninh vừa liếc mắt một cái là đã thấy được ở xung quanh có một dãy núi liên miên. Từng đỉnh núi hoang vắng tới mức gần như không có một ngọn cỏ nào. Trên mặt đất là một vùng hoang mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.