Vù…
Lối đi xuyên qua hư không nhanh chóng bị lấp lại.
Người ở thế giới Đại Hạ đã không thể nào tìm ra Kỷ Ninh.
…
Sau khi đại hội Tiên Duyên trôi qua mười hai ngày
Hoàng đế Đại Hạ đang khoanh chân nhắm mắt tĩnh tu trong Thiên Mang Điện.
- Sao?
Bỗng nhiên hoàng đế Đại Hạ mở mắt ra lộ vẻ nghi hoặc:
- Sư đệ Trường Thanh tới đây có việc gì vậy?
Rất nhanh, một tên nam tử trẻ tuổi đi vào theo lối bên của điện, đám tôi tớ thị vệ gần như là không phát hiện ra.
- Sư huynh.
Kiếm Tiên Trường Thanh nói.
- Sư dệ, sao bây giờ ngươi mới tới à?
Hoàng đế Đại Hạ nghi ngờ.
- Bây giờ đã qua mười hai ngày. Tín vật lúc trước ta đưa ra đã sớm biến thành hư vô.
Kiếm Tiên Trường Thanh lắc đầu:
- Vốn ta cũng chẳng muốn đến vì dù sao Kỷ Ninh cũng không bóp nát tín vật nên ta cũng chẳng muốn thu hắn làm đồ đệ. Nhưng đã có lệnh của sư tôn…Cho nên ta lại tới thế giới Đại Hạ này một chuyến. Nếu Kỷ Ninh nguyện ý, thì ta sẽ cho hắn thêm một cơ hội, thu hắn làm đồ đệ.
- Ngươi nói cái gì!
Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc nói:
- Kỷ Ninh không bóp nát tín vật sao?
- Đúng vậy, không hề bóp nát.
Kiếm Tiên Trường Thanh gật đầu.
- Kỷ Ninh kia đã sớm rời phủ Diên Vương, ta còn tưởng là ngươi dẫn hắn đi. Với tính tình cao ngạo của sư đệ thì ta cũng không muốn tới hỏi.
Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc nói:
- Thậm chí khi trước ta đã điều tra qua, phát hiện ra hắn đã rời khỏi vương đô Đại Hạ. Đám Lã Động Tân, Đại Thế Chí…chưa thể liều tới mức vì một đứa nhỏ mà đi đắc tội với cả Đạo tổ. Chẳng lẽ Kỷ Ninh kia vì trẻ người non dạ, được đứng đầu đại hội Tiên Duyên nhưng không được bái Đạo tổ làm sư phụ, thành ra tức giận không thèm bá Thuần Dương chân tiên làm sư phụ, một mình rời đi sao?
Kiếm Tiên Trường Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Sao? Ngươi nói hắn đã sớm rời vương đô Đại Hạ rồi sao? Một khi đã như vậy, sư huynh, ta đã hết lòng rồi, việc này không còn liên quan gì tới ta.
Nói xong, Kiếm Tiên Trường Thanh quay đầu rời khỏi thế giới Đại Hạ. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới Kỷ Ninh nữa, chẳng qua bởi vì sư tôn ra lệnh nên hắn mới phải đi một chuyến mà thôi.
Vù…
Hư không bị xé rách làm lộ ra một lối đi có ánh sáng mờ mờ. Khương Quân dẫn Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đi qua lối đi hư không này.
- Sao?
Bỗng nhiên Kỷ Ninh giật mình, Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh ở bên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì ánh sáng trong lối đi này lúc thì biến thành đỏ lửa làm cả lối đi như biển lửa, lúc thì lại biến thành xanh như nước biển, làm cho cả lối đi như biển nước…Phi hành trong lối đi khoảng tầm chén trà nhỏ.
- Khương huynh.
Kỷ Ninh hỏi:
- Sao chúng ta lại ở trong lối đi xuyên hư không lâu như vậy? Chẳng lẽ mỗi lần xé hư không tới chỗ khác đều như vậy sao?
- Không.
Khương Quân cười, lắc đầu:
- Bình thường rời khỏi thế giới Đại Hạ, chỉ cần xé rách không gian, thi triển Đại Na Di là có thể lập tức tới một nơi nào khác, Nhưng hiện tại chúng ta đang tới chỗ sư tôn. Tà Nguyệt Tam Tinh động, đây là nơi thần bí nhất tam giới nên nếu dùng phương pháp bình thường thì không thể nào tới được.
- A.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
- Hiện tại không phải ta làm ra lối đi này mà là do sư tôn đang dẫn chúng ta tới đó.
Khương Quân nói:
- Cứ đi dọc theo lối đi này là có thể tới thẳng Tà Nguyệt Tam Tinh động.
- Còn bao lâu nữa?
Kỷ Ninh nhìn khoảng không xung quanh lối đi, toàn bộ đang dần trở về màu tối đen.
Lối đi tối đen cứ thế vặn vẹo mở ra đẳng trước làm Kỷ Ninh hơi hơi sợ.
Hắn có cảm giác như mình đang dần bị không gian vặn vẹo kia cuốn lấy.
- Nhanh, nhanh.
Khương Quân cười nói.
Vừa dứt lời.
Vù!
Ở lối đi xuyên qua hư không phía trước, xuất hiện một thế giới rộng lớn. Khương Quân và đám Kỷ Ninh bay vào trong đó.
- Tới rồi!
Khương Quân đứng giữa không trung, trên mặt hiện lên vẻ tự mãn, mỉm cười nhìn thế giới xung quanh.
- Đây, đây là Tà Nguyệt Tam Tinh động?
Kỷ Ninh quan sát, thấy trước mặt là một thế giới vô tận. Thế giới này hiện ra với từng tòa thành lớn nhỏ, chỉ nhìn qua thôi cũng phát hiện ra thế giới này là một nơi cực kỳ giàu có rộng rãi.
Khương Quân nói:
- Đây là thế giới trong động phủ mà sư tôn mở ra. Tính về kích thước thì cũng không kém thế giới Đại Hạ kia bao nhiêu.
- Sánh tầm với Đại Hạ?
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều thầm gật đầu.
Kỷ Ninh hỏi:
- Đây là thế giới do lão tổ tự mở ra sao? Trong truyền thuyết có một số nhân vật lợi hại có thể mở ra thế giới nhỏ, ví dụ như kiểu thế giới có phạm vi vài vạn dặm. Vậy mà một thế giới lớn cỡ Đại Hạ mà cũng mở được ra sao?
- Ha ha…Thế giới thượng cổ được Bàn Cổ khai thiên lập địa ra sao còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần những thế giới khác.
Khương Quân lắc đầu cười nói :
- Tuy sư tôn không thể bằng Bàn Cổ nhưng vẫn thừa sức mở ra một thế giới cỡ Đại Hạ.
- Thế giới động phủ này hoàn toàn cách ly với bên ngoài.
- Trong thế giới này có cả luôn hồi riêng, có cả Âm tào Địa phủ nhỏ. Sau khi chết, hồn phách có thể đầu thai ở lại thế giới này.
Khương Quân cười nói:
- Thật ra thế giới động phủ này y hệt như thế giới thượng cổ của Bàn Cổ, hoàn toàn không bị tam giới quản thúc. Cho dù là người bản lĩnh lớn thì cũng không thể nào vào được thế giới này.
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều thầm hỏi.
Không bị tam giới quản thúc…
Tự tạo thành luân hồi…
Người bản lĩnh lớn, quả thật đúng là người bản lĩnh lớn!
- Phương Thốn sơn là nơi trung tâm của thế giới động phủ này.
Khương Quân chỉ về phía xa xa:
- Chính là ở đó.
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều ngẩng đầu dõi theo.
Quả nhiên ở phía xa xa có một ngọn núi lơ lửng trên không trung.
- Đi.
Khương Quân dẫn đám Kỷ Ninh đi. Tới gần ngọn núi có thể thấy cả học tiên, thú sinh sống trên núi.
Vù.
Khương Quân, đám Kỷ Ninh bay lên núi, đáp xuống một đường núi.
- Dọc theo đường núi này là sẽ tới chỗ sư tôn dạy đạo cho đồ đệ.
Khương Quân nói xong thì Kỷ Ninh cũng lập tức đi theo hướng đó.
Đường núi gộp ghềnh nhưng cũng có từng bậc đá để leo lên.
Đi được một lát, Khương Quân lại rẽ vào một lối đi khác:
- Kỷ Ninh, trước tiên tới gặp đại sư huynh đã.
- Đại sư huynh?
Kỷ Ninh hơi khó hiểu nhưng vẫn đi theo Khương Quân vào lối rẽ.
- Đại sư huynh chính là người đầu tiên đi theo sư tôn nên nhất thiết không được thất lễ.
Khương Quân nói.
- Vâng.
Kỷ Ninh gật đầu.