Mà Bồ Đề, Hiên Viên, Tam Thanh, Toại Nhân thị, Như Lai, giờ phút này tất cả đều bị Hoàn Mộc chi chủ một người kiềm chế! Tuy Hoàn Mộc chi chủ cực kỳ cố sức, nhưng hắn đơn giản chỉ cần kháng trụ là được, mà Phật Tổ Như Lai ỷ vào Kim Thân cao minh, thong dong phân ra một tay, đánh về phía Ma Thủ Đạo Tổ. Nhưng Ma Thủ Đạo Tổ cũng chia ra một tay liền có thể ngăn được, tay kia như trước chụp vào Kỷ Ninh.
- Đừng thương sư đệ ta.
Trong thiên địa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét to.
Khí tức hung lệ phóng lên trời, thân ảnh một Viên Hầu xa xa đứng ở chân trời, hai tay của hắn nắm lấy côn bổng đột nhiên bổ tới, chỉ thấy một ánh vàng rực rỡ từ phía chân trời bổ tới, trực tiếp đánh về phía Ma Thủ Đạo Tổ.
- Mỹ Hầu.
Ma Thủ Đạo Tổ liếc mắt, căn bản không có để Yêu Vương của Hoa Quả Sơn vào mắt, nhưng vẫn tạm thời dừng tay đối phó Kỷ Ninh, trước vung chưởng giải quyết Hầu Vương này.
Ma Thủ Đạo Tổ đứng ở giữa không trung, một tay cùng Phật Tổ Như Lai giao phong, tay kia liền trực tiếp đánh về phía Hầu Vương.
- Đông.
Thanh âm trầm thấp.
Là thanh âm Côn bổng cùng bàn tay trắng nõn va chạm, bàn tay của Ma Thủ Đạo Tổ vậy mà ngừng lại, bị côn bổng nện ngừng.
- Ân?
Ma Thủ Đạo Tổ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Hầu Vương.
- Sư đệ ta tu luyện ngắn ngủn mấy trăm năm, thì có thực lực như thế. Chẳng lẽ lão Tôn ta từ Thượng Cổ phá diệt đại chiến tới bây giờ, lại không thể có chút tiến bộ sao?
Hầu Vương đạp trên hư không nhanh chóng tiếp cận, cầm trường côn trong tay, chiến ý ngập trời.
. . .
- Hầu tử kia cũng có thực lực như thế, xem ra, không chỉ Vô Gian Môn ta ẩn tàng chút ít thực lực, trận doanh Nữ Oa cũng che dấu không ít thực lực a.
Vạn Ma chi chủ thầm than.
Dù sao Thượng Cổ phá diệt đại chiến đến bây giờ quá lâu quá lâu, đã vượt qua nửa cái Hỗn Độn kỷ nguyên rồi.
Thời gian lâu như thế, Chân Thần Đạo Tổ nhìn như bình thường, đột nhiên bộc phát ra thực lực Đạo Tổ đỉnh phong, thậm chí là lĩnh tụ, cũng rất có thể. Không đến thời khắc sinh tử tồn vong chính thức. . . át chủ bài của hai trận doanh đều thấy không rõ, át chủ bài thấy không rõ chính là át chủ bài nguy hiểm nhất.
Bởi vì cuối cùng nhất quyết chiến, nếu không cẩn thận, Đại Năng Giả nào đó đột nhiên bộc phát, sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc.
Cho nên song phương đều ẩn dấu thực lực.
Mặc dù lần này động thủ, phái ra đều là lực lượng song phương đã biết.
- Năm đó tuy hầu tử kia được Nữ Oa coi trọng, thế nhưng chỉ có thực lực Đạo Tổ đỉnh phong, hôm nay lại tiếp cận lĩnh tụ.
Vạn Ma chi chủ nói thầm.
Hoa Quả Sơn Yêu Vương Tôn Ngộ Không, hắn một đường phát triển, sau lưng đều có bóng dáng của Nữ Oa Nương Nương.
Hắn là một khối Bổ Thiên thạch còn lại duy nhất thai nghén, Nữ Oa Nương Nương sao lại không quan tâm?
Long cung được bảo, bái sư Bồ Đề, Phật môn tôi luyện, cho đến cuối cùng Nữ Oa Nương Nương tự mình hiện thân chỉ điểm, có thể nói Nữ Oa Nương Nương tài bồi dụng tâm nhất đúng là con khỉ này rồi, năm đó Thượng Cổ phá diệt đại chiến, Vô Gian Môn cũng cực kỳ cẩn thận con khỉ này. Lo lắng con khỉ này sẽ có thực lực đáng sợ đến cỡ nào. Nhưng kết quả thì sao? Tuy hầu tử rất thiện chiến, lại có chư bảo gia thân, nhưng dù sao ngộ đạo kém, miễn cưỡng phát huy ra thực lực của Đạo Tổ đỉnh phong.
Mà hơn phân nửa Hỗn Độn kỷ nguyên đi qua, Hầu Vương này lại sớm có lột xác, đây cũng là nguyên nhân Bồ Đề triệu tập hắn.
Bồ Đề triệu tập ba đại đệ tử... đại đệ tử tiều phu, nhị đệ tử Tế Điên, lục đệ tử Tôn Ngộ Không. Kỳ thật môn hạ của Bồ Đề còn có một vị Đạo Tổ, chính là thập nhị đệ tử, thế nhưng thập nhị đệ tử kia chỉ là Đạo Tổ bình thường, không thể lẫn vào giao chiến tầng thứ này, nên Bồ Đề không có triệu tập.
******
- Con khỉ này còn có chút khó chơi.
Ma Thủ Đạo Tổ vừa ra tay liền âm thầm cắn răng.
- Lúc trước Nữ Oa kia đi ra Tam Giới, khẳng định trợ giúp qua hầu tử này.
Nàng tuy thiện chiến, nhưng nàng không phải Hoàn Mộc chi chủ, Hoàn Mộc chi chủ có thể đồng thời kiềm chế nhiều lĩnh tụ, mà nàng am hiểu chính là tiến công, không am hiểu kiềm chế! Nếu như tốn hao chút tâm tư nàng có thể diệt sát hầu tử, thế nhưng cái kia cần thời gian, mà bây giờ thời gian là tài sản cực kỳ trân quý, thời gian càng lâu, Đại Năng Giả chạy đến sẽ càng nhiều.
Mà mục tiêu lần này là Kỷ Ninh!
Tuy Hầu tử lợi hại, nhưng sớm đã là Chân Thần Đạo Tổ, số mệnh chi tranh căn bản không có cách nào nhúng tay. Kỷ Ninh rõ ràng là Thiên Thần Chân Tiên lại có thể phát huy ra uy lực yêu nghiệt như vậy, đặc biệt là mượn nhờ Vạn Vật Sứ Giả, vậy mà phát huy ra uy lực tiếp cận lĩnh tụ. Yêu nghiệt như vậy, mặc kệ như thế nào cũng không thể để cho hắn sống sót.
- Ám Quang Vô Ảnh, hai người các ngươi ngăn trở con khỉ này cho ta, ta để đối phó Kỷ Ninh.
Ma Thủ Đạo Tổ truyền âm phân phó, nàng không muốn bởi vì hầu tử mà phân tâm.
- Vâng.
Ám Quang Kiếm Chủ một mực ở trên không, lúc này hắn thao túng lưu quang màu đen lập tức chuyển hướng, lao thẳng tới Hầu Vương, Hầu Vương cũng chỉ có thể kiệt lực đi ngăn cản kiếm quang. Kiếm của Ám Quang Kiếm Chủ, không có ai dám chủ quan.
Xoát.
Vô Ảnh Đạo Tổ cũng nhanh chóng lui lại, giết về phía Hầu Vương.
- Kỷ Ninh nhận lấy cái chết.
Một tay của Ma Thủ Đạo Tổ vẫn còn cùng Phật Tổ Như Lai giao thủ, một tay khác đã xuyên qua hư không, xuyên qua mấy chục vạn trượng, trực tiếp đánh úp về phía Kỷ Ninh.
- Ma Thủ Đạo Tổ.
Kỷ Ninh chứng kiến một chưởng này, liền cảm thấy hít thở không thông.
Nếu mượn nhờ La Hầu trận, chỉ sợ lập tức sẽ tiêu diệt.
Mà mượn nhờ Vạn Vật Sứ Giả, thực lực của mình mạnh hơn nhiều, mạnh hơn mười La Hầu trận, mới có khả năng ngăn cản.
- Duy tâm thức.
Kỷ Ninh cầm song kiếm trong tay, thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, trong lúc nhất thời trước người Kỷ Ninh xuất hiện lỗ đen kiếm quang, bàn tay đáng sợ kia đánh úp lại, bị hắc động ngăn trở, Ma Thủ Đạo Tổ rõ ràng cảm ứng được bàn tay của mình bị lực đạo kỳ dị điên cuồng hấp thu công kích của mình.
- Ân?
Ma Thủ Đạo Tổ nhíu mày.
- Trích Diệp.
Chỉ thấy bàn tay của nàng thi triển ra một chiêu khác càng thêm tinh diệu, càng thêm đáng sợ, ngón trỏ, ngón giữa, ngón tay cái của nàng dựa vào cùng một chỗ, phảng phất như muốn niết một mảnh lá cây.
- Ba.
Năm ngón tay tựa như vũ đạo, xâm nhập trong hắc động của Kỷ Ninh, theo từng tiếng nổ, lỗ đen biến mất, ngón tay kia đã nắm lấy Bắc Minh kiếm của Kỷ Ninh.