- Một tồn tại thật quá lợi hại.
Kỷ Ninh thật sự rung động.
- Quan trọng nhất là sư tôn Tam Thọ đạo nhân của ngươi là bạn bè sống chết có nhau với Bồ Đề đạo tổ!
Con gấu lớn lông vàng nói:
- Thật sự đúng là bạn tốt sống chết có nhau. Chủ nhân Tam Thọ đạo nhân có quan hệ với hắn còn gần hơn cả Xích Minh đạo tổ. Khi trước, lúc luyện chế ra Thủy Phủ này, chủ nhân còn nhờ Bồ Đề lão tổ hỗ trợ!
- A
Kỷ Ninh hiểu ra quan hệ của Tam Thọ đạo nhân với Bồ Đề lão tổ tốt tới mức nào.
- Với địa vị của Bồ Đề lão tổ thì nhất định sẽ không bao giờ làm hại ngươi. Với lại cũng chẳng thèm phải làm hại ngươi.
Con gấu lớn lông vàng nói.
Kỷ Ninh nói chuyện với con gấu lông vàng, trên mặt nhịn không được vẻ khiếp sợ.
Khương Quân áo trắng ngồi đối diện cười nói:
- Sư tôn ta một giấc chiêm bao biết việc tam giới. Đại hội Tiên Duyên của Đại Hạ ngươi lớn như thế…Sư tôn ta cũng chiêm nghiệm ra như đích thân tới quan sát. Trong đại hội Tiên Duyên này, sư tôn không nhìn trúng ai ngoài ngươi.
- Như đích thân tới?
Kỷ Ninh lập tức hiểu ra.
Có lẽ Chân Tiên, Thiên Thần còn khó có thể phát hiện ra Trích Tinh Thủ. Nhưng những người bản lĩnh lớn hơn thì có thể phát hiện ra. Đặc biệt là bạn của Tam Thọ đạo nhân.
- Hơn nữa, sư tôn còn bảo ta tới nói hộ một câu…gấu nhỏ lông vàng dạo này có tốt không?
Khương Quân áo trắng nói:
- Ông ấy bảo rằng chỉ cần ta nói ra câu này là ngươi sẽ theo ta.
Tim Kỷ Ninh đập mạnh.
Gấu nhỏ lông vàng? Đó chẳng phải là linh hồn Thủy Phủ sao!
- Kỷ Ninh, Bồ Đề lão tổ kia có thể chiêm nghiệm được việc tam giới nên chắc chắn phát hiện ra Trích Tinh Thủ của ngươi, đoán được ngươi chính là truyền nhân của Tam Thọ đạo nhân. Cho nên tự mình sai người tới đón ngươi đi.
Tiếng nói của con gấu lông vàng tràn đầy hưng phấn:
- Đi mau đi, đi mau đi thôi. Chỉ cần tới chỗ Bồ Đề lão tổ là sẽ có thể biết chủ nhân hiện tại ra sao.
Linh hồn Thủy Phủ…rất mong muốn biết được tin tức của chủ nhân.
Ngay lúc Kỷ Ninh đang nói chuyện với Khương Quân thì Kỳ Vương cũng tới phủ Diên Vương.
- Đại hội Tiên Duyên vừa mới chấm dứt, sao ngươi đã tới đây rồi?
Diên Vương cười nói.
- Đương nhiên là vì chuyện Kỷ Ninh.
Kỳ Vương cười nói:
- Bệ hạ tự mình tới tìm sư thúc Trường Thanh. Ngươi cũng biết tính tình của sư thúc Trường Thanh rồi đấy. Hắn không thích dạy đệ tử, tính nết cực kỳ quái gỡ. Có điều, do lệnh của Đạo tổ…cho nên sư thúc Trường Thanh vẫn gật đầu quyết định nhận Kỷ Ninh vào.
Sao, sư thúc Trường Thanh chính là Kiếm Tiên. Kỷ Ninh cũng là hạt giống Kiếm Tiên trời sinh. Đúng là rất thích hợp dạy cho Kỷ Ninh. Chỉ là, ta lo sư thúc Trường Thanh ngươi…
Diên Vương lo lắng nói.
- Đây cũng không phải chuyện mà chúng ta phải bận tâm.
Kỳ Vương lắc đầu:
- Ta phụng lệnh bệ hạ tới đưa tín vật của sư thúc Trường Thanh cho Kỷ Ninh.
- Xem ra, Kỷ Ninh phải bái làm môn hạ của sư thúc Trường Thanh rồi.
Diêm Vương nói.
Bởi vì cháu ngoại mình nên thật ra Diên Vương cũng kỳ vọng Kỷ Ninh có thể bái làm môn hạ của một sư phụ tốt. Nhưng do ở dòng dõi Xích Minh đạo tổ, theo Kiếm Tiên thì chỉ có mình Kiếm Tiên Trường Thanh là tới được cấp Thuần Dương chân tiên.
Hai người nói chuyện chốc lát là đã tới của Tiên phủ của Kỷ Ninh.
- Kỷ Ninh.
Diên Vương mở miệng hô.
Cửa tiên phủ.
Kỷ Ninh ra cửa đón, thấy hai người thì lập tức cung kính nói:
- Bái kiến Diên Vương, Kỳ Vương.
- Kỷ Ninh, chuyện tốt của ngươi tới rồi đây.
Diên Vương cười ha ha nói.
- Sao?
Kỷ Ninh ngẩn ra. Chuyện tốt? Chẳng lẽ hoàng đế Đại Hạ đã tìm được Thuần Dương chân tiên làm sư phụ cho mình rồi sao?
Kỷ Vương đứng lên cười nói:
- Bệ hạ đã tới tìm sư đệ là Kiếm Tiên Trường Thanh. Kiếm Tiên Trường Thanh chính là Thuần Dương chân tiên, thực lực cực kỳ mạnh, hoàn toàn hiểu rõ Đại Đạo ‘Kiếm Đạo’. Hắn chính là Kiếm Tiên rất có danh tiếng trong tam giới… nên rất thích hợp dạy ngươi.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Kiếm Tiên Trường Thành à?
- Kỷ Ninh.
Diên Vương nói nhỏ:
- Kiếm Tiên Trường Thanh này rất quái gỡ đó. Ngươi ở chung cũng phải cẩn thận tôn kính sư phụ đấy.
Kỷ Ninh ngâm nghĩ chút. Việc tôn kính sư phụ là chắc chắn không cần phải nói. Có điều Diên Vương là Thiên Tiên mà còn nói ‘Kiếm Tiên Trường Thanh’ quái gở, lại nói thêm phải tôn kính sư phụ. E là vị Kiếm Tiên Trường Thanh này không phái quái gở bình thường, may là ta cũng không cần bái ông ta làm thầy.
- Ít nói đi chút.
Kỳ Vương đứng bên nhíu mày.
Diên Vương cười không nói thêm nữa.
- Kỷ Ninh.
Kỳ Vương lật tay lên thì trong tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu xanh:
- Đây là tín vật của Kiếm Tiên Trường Thanh. Hiện tại ta giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi bóp nát tín vật này là Kiếm Tiên Trường Thanh sẽ tới tìm ngươi, đưa ngươi đi! Nhớ kỹ, nhất định trong mười ngày phải bóp nát, nếu quá mười ngày, tín vật này sẽ hóa thành hư vô. Tới lúc đó, với tính tình của Kiếm Tiên Trường Thanh thì e là sẽ không bao giờ thu ngươi làm đồ đệ nữa đâu.
Lúc này Kỷ Ninh nhận lấy tín vật:
- Kỷ Ninh hiểu rồi.
- Tín vật đã giao cho ngươi rồi, giờ ta đi đây.
Kỳ Vương mỉm cười với Kỷ Ninh rồi xoay người rời đi.
- Kiếm Tiên Trường Thanh có tính tình không phải tốt lắm đâu. Nhớ kỹ đấy.
Diên Vương nói khẽ:
- Còn nữa, trước khi đi theo sư phụ thì ngươi báo trước với Tích Nguyệt một tiếng đi. Ta cũng không nhiều lời nữa, chúc ngươi lần này đi học thành tài, sau này độ kiếp thành công trở thành vị tiên tự do tự tại.
Kỷ Ninh cảm nhận được sự quan tâm của Diên Vương:
- Cảm tạ Diên Vương, Kỷ Ninh sẽ nhớ kỹ.
- Ừ.
Diên Vương bước đi.
Chỉ một lát sau.
Uất Trì Tích Nguyệt đã tới chỗ Tiên phủ của Kỷ Ninh.
- Biểu tỷ.
Kỷ Ninh cũng không giấu.
Vì thật sự là kiểu gì thì hắn cũng rời đi. Tuy không phải đi cùng Kiếm Tiên Trường Thanh nhưng cũng là đi gặp một người bản lĩnh lớn trong tam giới, lại còn thần bí nhất: ‘Bồ Đề lão tổ’. Lần này đi, e là mấy chục năm, thậm chí vài trăm năm nữa…
- Đệ đệ.
Uất Trì Tích Nguyệt ngồi xuống, nắm tay Kỷ Ninh, hai con mắt rưng rưng nhỏ ra từng giọt lệ vui sướng:
- Tỷ đệ chúng ta mới gặp nhau hau ba năm mà đã phải chia xa rồi. Có điều đệ đệ cũng đừng buồn, đây là cơ hội của đệ để đệ một nhát lên trời. Tuy không thể làm môn hạ của Đạo tổ nhưng làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên thì cũng không tệ.
Kỷ Ninh rất muốn nói cho biểu tỷ mình rằng mình đã bái Bồ Đề lão tổ là sư phụ.
Nhưng…