Kỷ Ninh mừng rỡ nói:
- Tạ ơn sư phụ!
Bồ Đề dặn dò:
- Nhớ phải cẩn thận.
Bồ Đề mới biết đệ tử của mình từng phải tự lựa chọn đưa Dư Vi vào vô tận địa ngục. Bồ Đề thổn thức cảm thán rồi lại không biết làm sao.
Bồ Đề gật đầu nhắm mắt lại:
- Đi đi.
Kỷ Ninh cung kính hành lễ, rời khỏi đạo quan.
Sau khi rời khỏi đạo quan Kỷ Ninh quay về chỗ ở, vào tĩnh phòng trong Thủy phủ.
Kỷ Ninh ngồi trên giường U Minh Thủy Ngọc, lấy túi gấm, hồ lô ra.
- Tu Trích Tinh Thủ trước.
Trong phút chốc năm luồng ánh sáng bay ra túi gấm lơ lửng giữa không trung, luồng sáng chia ra năm hướng trở nên rực rỡ hơn. Màu vàng chói lòa, màu lam dịu dàng, màu xanh tràn ngập sức sống, màu đỏ kịch liệt, màu vàng đất nặng nề. Tinh hoa ngũ hành ẩn chứa trong ánh sáng, dù không chủ động tu luyện cũng khiến người cảm giác rõ ràng.
Như một ít vụn băng màu xanh biếc dù chất đống một nhúm nhỏ vẫn khiến người cảm thấy áp lực như trong đại dương mênh mông.
Ào ào ào!
Kỷ Ninh nhắm mắt tu luyện, tinh hoa ngũ hành điên cuồng tụ tập quanh hắn.
Tu luyện Trích Tinh Thủ và Bát Cửu Huyền Công rất nhanh, là loại ngoại công luyện chế thân thể tựa như pháp bảo, cần một là hoàn toàn hiểu được pháp môn, hai là tài liệu quý giá, giống như luyện chế pháp bảo.
Một ngày sau.
Kỷ Ninh ra phòng tĩnh đến đại điện, thấy Hoàng Mao Đại Hùng và bảy người Hồng Tuyết.
Hoàng Mao Đại Hùng giơ móng vuốt lông xù chắp tay thi lễ:
- Chúc mừng Bát Cửu Huyền Công thành cửu chuyển, Trích Tinh Thủ là Tiên Thiên. Kỷ Ninh, chỉ dựa vào hai thần thông này đủ tung hoành tam giới.
Hồng Tuyết Thiên Thần nói:
- Huyền Công cửu chuyển, vạn pháp khó tổn thương, chúc mừng.
Nguyên Quang Thiên Thần hình dạng con nít lắc đầu, cảm thán thổn thức:
- Nếu ta có thể bái Bồ Đề lão tổ làm sư phụ, học được Bát Cửu Huyền Công thì tốt rồi. Phủ chủ và Hồng Tuyết đại ca một trước một sau bái Bồ Đề làm sư. Đặc biệt Hồng Tuyết lớn vậy rồi còn vứt mặt đi làm sư đệ của phủ chủ, mới bái vào môn không lâu đã học Bát Cửu Huyền Công.
Tuyết Hạt quyến rũ nhìn Kỷ Ninh:
- Ta cũng muốn học!
Cửu Nha lèm bèm:
- Trong Thiên Thần có ai không muốn học? Năm xưa ta chỉ là một tiểu binh dưới trướng Thần Vương, chỉ có tư cách hóng nghe, dù là bây giờ cũng không học được.
Cả đám bày tỏ ức chế.
Hồng Tuyết, Kỷ Ninh nghe cho vui, không dám nói nhiều.
Mỗi Thiên Thần trong tam giới đều ghen tỵ, vì Bát Cửu Huyền Công rất nổi tiếng, được gọi là thần thông số một tam giới dưới Chân Thần. Nhưng tu luyện môn thần thông này phải trả giá quá cao, đặc biệt cái giá đệ cửu chuyển cao hơn Trích Tinh Thủ đệ ngũ chuyển quá nhiều.
Đạo Tổ cũng phải đau lòng không nỡ trả giá như thế.
Kỷ Ninh thì vì cùng bảy người Hồng Tuyết lập công lớn trong chiến tranh giới vực, không lấy báu vật được chia cho, nên vị Chân Thần Đạo Tổ sinh ra trong hỗn độn Xích Minh Đạo Tổ cố nén đau lòng gom đủ một hồ lô tiên đan tặng hắn.
Hoàng Mao Đại Hùng thúc giục:
- Các ngươi ghen làm gì, đủ rồi đi, mau để Kỷ Ninh đi phá cấm chế chủ nhân để lại, nhìn xem ba món báu vật.
Đám Nguyên Quang, Tuyết Hạt mắt sáng rỡ, không càu nhàu nữa ngược lại thúc đẩy Kỷ Ninh:
- Phải rồi, ba món báu vật!
- Không biết là ba cái nào.
- Phủ chủ mau đi đi!
- Sau khi có được hãy mau nói cho chúng ta biết!
Kỷ Ninh lập tức rời khỏi đại điện:
- Ta cũng rất tò mò, các ngươi chờ đi, sau khi ra ta sẽ nói cho.
Rất nhanh Hoàng Mao Đại Hùng và Kỷ Ninh đến trước đường hầm hư không, nhìn trận pháp cấm chế tỏa sáng.
Kỷ Ninh vỗ một chưởng hóa thành bàn tay to trăm trượng tỏa ra uy năng khiến người sợ:
- Phá!
Như có bầu trời đè xuống, uy năng khác với lúc trước. Bàn tay Kỷ Ninh vỗ vào trận pháp cấm chế thì ánh sáng trên cấm chế lấp lánh hình thành phù văn giống Trích Tinh thần văn nghênh tiếp chưởng này.
Thần văn và phù văn hợp lại.
Vèo!
Trận pháp cấm chế như làn gió tan biến, Kỷ Ninh nhìn đằng trước hiện ra một cánh cửa gỗ.
Kỷ Ninh bước tới trước, đẩy cửa két một tiếng mở ra.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn hướng Hoàng Mao Đại Hùng:
- Đại Hùng, cùng vào đi.
Hoàng Mao Đại Hùng lắc đầu nói:
- Thôi khỏi, chủ nhân từng nói chỉ có phủ chủ mới được vào, dù sao ta không lấy được báu vật, sau khi ngươi đi ra nói cho ta biết được rồi. Cho ta được xem, tăng kiến thức là ta đã thỏa mãn.
Kỷ Ninh gật đầu, không khuyên nữa, hắn bước vào trong.
Đi vào trong cảnh tượng liền thay đổi.
Kỷ Ninh sửng sốt:
- A!
Đây là một căn phòng bình thường, trong phòng có bồ đoàn. Một nam nhân đầu trọc cụt một tay mặc da thú ngồi trên bồ đoàn, mắt bắn ra tia sáng âm u nhìn Kỷ Ninh. Hắn nhận ra ngay đây là Tam Thọ Đạo Nhân, lúc trước được truyền thần thông Kỷ Ninh đã chính mắt gặp Tam Thọ Đạo Nhân.
Tam Thọ Đạo Nhân mở miệng nói:
- Ngươi đến rồi.
Kỷ Ninh biết đây chỉ là cấm chế đối phương để lại, mấy lời này là lời nhắn năm xưa của Tam Thọ Đạo Nhân.
Mắt Tam Thọ Đạo Nhân có tia hờ hững giải thoát:
- Vào đây tức là ngươi đã luyện đến Trích Tinh Thủ đệ ngũ chuyển, Tam Thọ ta xem như có truyền nhân. Khi còn sống không thể tìm được truyền nhân tốt, chết rồi có một truyền nhân, cũng đáng. Ta không có gì cần ngươi làm, chỉ mong ngươi đối xử tốt với những người còn ở lại canh giữ Trích Tinh phủ. Ta đoán Hồng Tuyết sẽ ở lại, những người khác thì ta không chắc. Lòng người khó đoán nhất. Khi còn sống bọn họ trung thành với ta, nhưng chết rồi rất khó nói. Những người còn canh giữ thì ta mong ngươi đối xử tốt với họ, đặc biệt những pháp bảo Thuần Dương trong Trân Bảo điện, cái nào thích hợp cứ cho bọn họ. Còn ngươi thì ta để lại ba món tiên thiên linh bảo cực độ cho ngươi, hy vọng ngươi sống qua lần thứ hai thành Chân Thần, Đạo Tổ, để thần thông khiến Trích Tinh Thủ của ta nổi tiếng khắp tam giới.
Tam Thọ Đạo Nhân lắc đầu nói:
- Ta vì cơ duyên kỳ ngộ mới ngộ ra thần thông Trích Tinh Thủ, sau đó tuy ta là Chân Thần nhưng chưa hiểu thấu thiên đạo trở thành Đạo Tổ. Không thì ta thi triển Trích Tinh Thủ sẽ có uy năng càng mạnh. Những chuyện năm xưa chỉ là tiếng ảo, con đường tương lai ngươi nên đi như thế nào tùy chính ngươi quyết định, dù có giải tán Trích Tinh phủ cũng đành chịu. Ta chỉ có một yêu cầu là ngươi phải đối xử tốt với những người canh giữ Trích Tinh phủ. Hồng Tuyết, Đông Lâm, Nugyên Quang, Khúc Long, đám người đó có vài người chấp nhận ở lại canh chừng?
Tam Thọ Đạo Nhân lắc đầu cười cười:
- Thôi thôi.
Vèo!
Tam Thọ Đạo Nhân tan biến.