Diên Vương cũng chỉ là người có tư chất bình thường trong hàng ngũ Địa Tiên nhưng lại có thể trở thành Thiên Tiên.
Chắc chắn ông ta có chỗ đáng sợ.
Chưa cần để ý tới cái khác, chỉ riêng sát khí ẩn chứa trong ánh mắt...là đã làm Kỷ Ninh hiểu ra. Người trước mặt này chắc chắn đã vượt qua những thứ cực kỳ đáng sợ, chứ nếu không thì sát khí không mạnh tới vậy được.
- Kỷ Ninh bái kiến Diên Vương.
Kỷ Ninh cung kính hành đại lễ.
- Không tệ, ngươi tu luyện mới ba mươi năm, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã có thể thoát khỏi mê hoặc của sát khí do ta điều khiển.
Diên Vương gật đầu nhẹ, hờ hững cười nói:
- Lợi hại, lợi hại.
Tích Nguyệt quận chúa kinh ngạc:
- Ông ngoại, người khen hắn lợi hại tới hai lần? Cho tới tận bây giờ, ta cũng chưa bao giờ thấy ông khen ai như vậy đâu đấy.
- Tích Nguyệt, chẳng lẽ cháu còn không biết ngoại hiệu của ông ngoại sao?
Diên Vương lộ ra một chút đắc ý.
- Ý người nói là Diêm Vương?
Tích Nguyệt nói.
Kỷ Ninh thì lại thấy mù mờ.
- Đó là Diêm Vương Địa phủ, Diêm Vương!
Tích Nguyệt giải thích:
- Ta cũng không biết tại sao ông ngoại lại có ngoại hiệu như vậy.
- Chính là bởi vì ta đi lên Thiên Tiên bằng cách chém giết. Bởi vì sát khí của ta quá mạnh. Chứ nếu không thì tại sao lại được xưng là Diêm Vương?
Diên Vương đắc ý cười nói. Đứng trước đứa cháu gái duy nhất, hắn thích là cười, không vui là nhăn mặt.
Diên Vương nhìn Kỷ Ninh:
- Cho nên kẻ nào không bị sát khí của ta ảnh hưởng đều là kẻ lợi hại.
- Ta biết ngươi và Tích Nguyệt là tỷ đệ.
Diên Vương gật đầu:
- Ta cũng biết các ngươi đều có thù với Thiếu Viêm tộc. Nhưng Thiếu Viêm tộc thâm căn cố đế như thế, không phải dễ dàng động tới đâu. Thậm chí Tích Nguyệt còn không dám công khai họ của mình. Có điều, Kỷ Ninh, ngươi đã coi như là chống đối hoàn toàn với Thiếu Viêm tộc rồi, nên bình thường phải cẩn thận một chút đấy.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Ta hiểu được.
- Ông ngoại.
Tích Nguyệt quận chúa liền nói:
- Không phải người từng nói. 'Huyền Cơ lão tổ' của Thiếu Viêm tộc cực kỳ yêu quý Thiếu Viêm Nông nên nhất định sẽ báo thù cho Thiếu Viêm Nông sao?
- Ừ, đúng là ta nói vậy.
Diên Vương gật đầu:
- Huyền Cơ lão tổ kia đúng là một tên cứng đầu không biết lý lẽ. Tuy ta thuộc loại điên cuồng có hạng nhưng vẫn còn phải phân rõ phải trái. Nhưng hắn thì khác, nên thật sự phải cẩn thận với loại người không biết lý lẽ đó.
- Không phải dưới trướng ông có Kim Giáp cấm vệ sao, chia cho đệ đệ của ta một đội đi.
Tích Nguyệt quận chúa nói.
Kỷ Ninh ngẩn ra.
Lúc trước, biểu tỷ hoàn toàn chưa nói về vấn đề này.
- Kim Giáp cấm vệ?
Diên Vương nhíu mày:
- Tích Nguyệt, Kim Giáp cấm vệ là cấm vệ của hoàng tộc Đại Hạ ta. Bình thường phải có thân phận hoàng tộc thì mới được dẫn cấm vệ theo. Ngươi là quận chúa nên mới được mang theo cấm vệ. Nhưng Kỷ Ninh thì lại không thể dẫn theo được...
- Ông ngoại!
Tích Nguyệt quận chúa vội la lên:
- Hoàng đế bệ hạ đã ban Kim Giáp cấm vệ cho người, không phải là để mặc người sử dụng sao? Ta cũng không đòi phải dùng hết Kim Giáp cấm vệ đi theo đệ đệ, chỉ cần bố trí một tiểu đội thôi. Luật pháp của hoàng tộc Đại Hạ cũng không hề quy định việc Kim Giáp cấm vệ chỉ được bảo vệ cho hoàng tộc.
Diên Vương lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Đúng vậy.
Luật của Đại Hạ không hề quy định Kim Giáp cấm vệ chỉ có thể bảo vệ hoàng tộc. Dù sao thì dưới trướng hoàng đế bệ hạ cũng có vài trọng thần, hoặc là một vài kẻ độc hành muốn mượn sức. Vì muốn lấy ân sủng nên hoàng đế sẽ bố trí những Kim Giáp cấm vệ đi theo những người như thế.
- Được rồi.
Diên Vương gật đầu:
- Ta sẽ bố trí một tiểu đội Kim Giáp cấm quân, nhưng cũng chỉ là đi theo sau lưng thôi.
- Cảm ơn ông ngoại, ông ngoại là người tốt nhất.
Tích Nguyệt quận chúa ôm lấy cánh tay của Diên Vương với vẻ đầy thân mật.
- Ha ha ha.
Diên Vương nở nụ cười.
Cũng chỉ có ở trước mặt đứa cháu ngoại này thì hắn mới có cảm giác ấm áp thân tình thế này.
Còn ở trước mặt những người khác, hắn đều là vị 'Diêm Vương' trong truyền thuyết kia.
- Còn không mau cảm tạ ông ngoại ta.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh nói.
- Cảm tạ Diên Vương.
Kỷ Ninh nói.
- Ừ.
Diên Vương gật đầu cười nói:
- Đi mau đi, ngươi ở trước mặt ta câu nệ quá. Tích Nguyệt, bố trí cho đệ đệ của ngươi đi. Vương phủ rất lớn nên cứ để hắn chọn lấy một chỗ thật tốt mà ở lại. Đã ở trong vương phủ này thì sẽ không có ai dám xông vào đâu.
- Ông ngoại, ta đi trước đây.
Lúc này, Tích Nguyệt kéo Kỷ Ninh nhanh chóng rời Quan Thiên Sơn.
Diên Vương nhìn Tích Nguyệt quận chúa và Kỷ Ninh xuống núi, gật đầu nhẹ:
- Rõ ràng Tích nguyệt đã vui vẻ hơn. Nó bị thù hận đè nén quá lâu rồi. Đúng là chỉ có tình thân mới có thể làm nó vui vẻ được thôi.
Diên Vương quay người ngồi xuống, một mình bưng chén rượu lên uống, nhìn về vùng trời đất trước mặt.
Ở một vùng ao hồ um tùm cỏ, Kỷ Ninh gật đầu:
- Chỗ này đi, ta sẽ ở chỗ này.
- Ở đây?
Tích Nguyệt quận chúa kinh ngạc:
- Nhưng chỗ này là vùng cỏ hoang, làm gì có chỗ ở đâu. Ở vương phủ ta có nhiều chỗ ở mà, làm sao đệ phải ở chỗ hoang vu thế này?
- Tỷ nhìn đây.
Kỷ Ninh vung tay lên.
Vù.
Lập tức có một tòa Tiên phủ khổng lồ, xa hoa hiện ra. Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ như được tạo ra từ vàng ngọc, nguyên khí trời đất ngập tràn.
- Một tòa Tiên phủ tốt thật.
Tích Nguyệt quận chúa kinh ngạc:
- Tòa Tiên phủ này có thể mang theo bên người thì giá trị chắc chắn rất xa xỉ đây.
- Đúng, phải cấp độ Vạn Tượng thì mới có thể luyện hóa tòa Tiên phủ này mang theo bên người. Giá trị của nó khoảng trăm vạn cân nguyên dịch.
Kỷ Ninh nói ra. Thật ra tòa Tiên phủ này được con gấu lớn lông vàng tặng miễn phí cho Kỷ Ninh. Nhưng mặc dù là đồ được tặng thì cũng không thể bán đi.
Bởi vì trong Tiên phủ giá trị trăm vạn cân nguyên dịch này có một khu vực bí mật giấu kín Thủy Phủ ở trong.
Thủy Phủ được giấu trong Tiên phủ.
Bên trong lại có cấm chế tầng tầng lớp lớp...nên cực kỳ an toàn.
- Trăm vạn cân nguyên dịch ư? Thật lợi hại.
Tích Nguyệt quận chúa reo lên:
- Cũng của Thiếu Viêm Nông à?
- Không phải đâu, ta kiếm được cái này trong một lần kỳ ngộ.
Kỷ Ninh nói.
- Ta biết ngay mà. Đệ có thể giết được Thiếu Viêm Nông và Thần Ma cấp độ Nguyên Thần thí chắc chắn phải có kỳ ngộ cực kỳ lớn.
Tích Nguyệt quận chúa cười:
- Tốt rồi, trước tiên đệ cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi. Đợi tới tối ta sẽ chuẩn bị tiệc, tới lúc đó đệ phải tới đấy.