- Bây giờ cũng chẳng thấy trận kỳ đâu nữa.
Động Tử Khải nhìn xung quanh không thấy trận kỳ vừa rồi đâu nữa.
- Lúc chúng ta bị con rồng lớn kia tập kích thì từng người đều lùi lại nên cũng mất định vị với trận kỳ kia.
- Huyễn trận chỉ là chuyện nhỏ, con rồng lớn màu đen kia mới là tai họa lớn.
- Nhất định phải để sư huynh Đồng Ngọc và sư huynh Tử Đạo giải quyết thôi.
Tên tu sĩ tóc bạc kia lật tay lên lấy một khối ngọc phù ra. Đúng là tấm ngọc phù mà Nông Tử Đạo đưa cho lúc trước. Hắn bóp.
Choang! Ngọc phù bị vỡ nát.
Ở bên ngoài, Đồng Ngọc cùng Nông Tử Đạo đều đang chờ đợi mà không vào trận ngay.
- Bộ tộc nhỏ cỡ này thì có được trò gì đây?
Đồng Ngọc cười nói.
- Mười hai đệ tử Tuyết Long Sơn chúng ta liên thủ đi vào, lại có phương pháp hợp trận thì thừa sức quét sạch.
- Đúng, bộ tộc nhỏ thì cũng chẳng có loại trận pháp ra hồn nào đâu. Trong đám sư đệ sư muội cũng có người nghiên cứu trận pháp nên cũng có thể phá trận.
Nông Tử Đạo cũng rất ung dung. Lúc trước đám bọn chúng tới thì đã chia ra cho mười hai tên sư huynh sư đệ đồng môn liên thủ đi vào nếu chỉ quét dọn một bộ tộc nhỏ như vậy thì cũng không tính là việc khó.
Bỗng nhiên...
Nông Tử Đạo biến đổi sắc mặt.
- Làm sao vậy?
Đồng Ngọc liền hỏi.
- Ngọc phù ta cho bọn họ.
Nông Tử Đạo khẽ nói.
- Có một cái đã bị bóp nát. Xem ra bọn họ đã gặp phải nguy hiểm rồi. Nếu không sẽ không cầu cứu chúng ta.
- Kỷ tộc nho nhỏ này làm sao mà làm bọn họ phải cầu cứu chúng ta?
Đồng Ngọc cũng không thể tin nổi. Lúc trước Nông Tử Đạo đưa ngọc phù cho chỉ là thủ đoạn hay làm trong đám đệ tử đồng môn thôi. Không ngờ lúc này lại dùng tới.
- Đi, chúng ta vào trận thôi.
Nông Tử Đạo nói.
Năm tên Tử Phủ tu sĩ ở bên cạnh nghe thấy thì giật mình. Mười hai tên đồng môn đi vào mà bị ép tới mức phải bóp nát ngọc phù sao? Có điều vừa quay sang nhìn Đồng Ngọc cùng Nông Tử Đạo ở bên cạnh thì bọn hắn cũng vần tin tưởng mười phần.
- Ngươi đợi ở nơi này. Nếu có đồng môn Tuyết Long Sơn tới đây thì báo cho họ biết là chúng ta đã vào trong trận.
Nông Tử Đạo vừa lật tay lên thì bên cạnh xuất hiên môt con khôi lỗi. Trên đầu con khôi lỗi có hai hõm mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục. Vừa nghe thấy thì nó liền ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng thưa chủ nhân.
- Chúng ta đi.
Nông Tử Đạo nói.
Dưới sự dẫn dắt của Đồng Ngọc và Nông Tử Đạo, bảy tên Tử Phủ tu sĩ cùng hai Tử Phủ linh thú cùng tiến vào trong màn sương đen trên Ngưu Giác Sơn.
….
Trên đuôi rồng có những miếng vảy cực lớn nhìn vô cùng rõ ràng. Kỷ Ninh đang ngồi trong đuôi rồng, từng miếng vảy vờn quanh thân hắn.
- Sao?
Kỷ Ninh nghe thấy tiếng gầm rú cùng những âm thanh đầy phẫn nộ.
- Kết trận! Bày trận!
Tiếng kêu la hoảng sợ truyền tới từ đằng xa. Tai Kỷ Ninh giật giật, miệng nở nụ cười:
- Đã ra tay rồi.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, do Kỷ Ninh là người mạnh nhất trong đám cường giả của Kỷ tộc! Nên phải đợi tới lúc mấu chốt thì mới được ra tay...Còn bây giờ thì hắn chưa cần phải ra tay vội.
Chỉ một lát sau.
Phù!
Một bóng người bay vọt tới. Đúng là người mặc da thú màu trắng, Kỷ Nhất Xuyên.
- Phụ thân.
Kỷ Ninh đứng dậy.
- Nhận lấy!
Trên tay Kỷ Nhất Xuyên xuất hiện sáu Lưỡi phi kiếm lơ lửng.
- Đây là thứ Lưu thúc của con lấy được sau khi giết bốn gã Tử Phủ tu sĩ. Trong đó có một tên Tử Phủ tu sĩ dùng nhiều phi kiếm. Khi giết được hắn thì thu được năm Lưỡi phi kiếm. Trong đống pháp bảo của bốn tên cộng lại thì có sáu Lưỡi phi kiếm.
Kỷ Ninh cũng không do dự liền nhận ngay lấy.
- Đến hay lắm!
Kỷ Ninh cực kỳ kích động. Lúc trước mọi người cũng đã trao đổi pháp bảo với nhau. Có vài pháp bảo vô dụng với mình nhưng lại rất hữu dụng với người khác! Cào những lúc sống chết như thế này, mọi người đều sẽ không đùn đẩy dây dưa. Mọi việc đều được giải quyết một cách nhanh chóng gọn gàng. Như đám cổ trùng lấy từ Bột Tử Thiện, Kỷ Ninh đều đưa hết cho Kỷ Cửu Hỏa. Mà lúc trước đám người Kỷ Cửu Hỏa chỉ biết Kỷ Ninh cần gấp phi kiếm nhập giai, nên lúc trước cũng đã lấy ra nắm Lưỡi phi kiếm đưa cho.
Hơn nữa Bột Tử Thiện cũng chỉ để lại có hai Lưỡi, cộng lại cũng mới chỉ có bảy phi kiếm. Với số Lượng đó thì còn chưa đủ để bố trí một trận cơ của Tiểu Thiên Kiếm Trận! Có điều có thêm sáu Lưỡi phi kiếm này...thì đã đủ rồi.
- Sáu lưỡi phi kiếm này đều là phi kiếm nhập giai.
Kỷ Nhất Xuyên nói.
- Vâng.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Có sáu khẩu phi kiếm nhập giai này thì thực lực của con sẽ tăng lên không ít. Đến lúc đó nhất định phải chém giết đã tay mấy tên Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn mới được!
Kỷ Nhất Xuyên cũng hiện lên vẻ mặt vui mừng hiếm thấy:
- Lần này thật sự là thống khoái, đều là do con đưa ra Minh Long Tỏa Thiên Trận lợi hại! Đánh một đòn bất ngờ đã giết được bốn gã Tử Phủ tu sĩ rồi. Nếu không có đại trận trợ giúp thì mỗi lần đánh lén, chúng ta đều có nguy cơ phải chết.
- Vâng.
Kỷ Ninh gật đầu.
Minh Long Tỏa Thiên Trận là thứ mình lấy được ở Thủy Phủ nên dĩ nhiên uy lực phải lớn rồi.
- Chuẩn bị tốt đi. Một khi cần con thì tộc trưởng sẽ lập tức truyền âm đến.
Kỷ Nhất Xuyên nhắc nhở rồi lập tức hóa thành một đường sáng bay đi.
Kỷ Ninh lập tức bắt đầu dùng nguyên lực xâm nhập vào trong phi kiếm, đảm bảo đủ thời gian để luyện hóa phi kiếm nhập giai. Tuy giống như lời của linh hồn động phủ nói thì...Những phi kiếm trung tâm nếu có cùng nguồn gốc lại thêm phẩm chất cao thì sẽ tốt hơn hẳn. Đáng tiếc hiện giờ mình không thể chọn được. Có đủ phi kiếm đã là tốt lắm rồi.
Trong vùng sương đen mờ mịt.
Đám người Nông Tử Đạo, Đồng Ngọc cẩn thận đi trong màn sương đen. Hai con Địa Long và Tiên Hạc đều biến thành nguyên hình đi theo phía sau.
- Huyễn trận sương đen này không đáng để nhắc tới.
Cuối cùng Nông Tử Đạo mở miệng.
- Ta đã hoàn toàn tìm ra được ảo diệu của nó. Ta cũng đã cảm ứng được vị trí của đám người Động Tử Khải ở hướng kia. Theo tính toán của ta...Thì chỉ tí nữa là có thể gặp được bọn họ.
- Vậy thì cứ theo Tử Đạo sư huynh.
- Vẫn là Tử Đạo sư huynh lợi hại.
Một đám Tử Phủ tu sĩ ở xung quanh vốn còn mang vẻ mặt khó coi thì lúc này cũng vui mừng lên chút.
Lúc trước khi bọn hắn mới tiến vào trận pháp này cũng đã lớn tiếng hô lên. Tám tên Tử Phủ tu sĩ phía Động Tử Khải cũng đáp lại...Chỉ sau một vài câu trao đổi thì Đồng Ngọc cùng Nông Tử Đạo đều nhận được tin.