Thậm chí một ít ngọn núi nhỏ bị luyện chế thành trận cơ, dù bị Túc Hà trùng kích mà không vỡ, phần lớn trận bàn trận cơ bị Túc Hà phát hiện, Kỷ Ninh đều phất tay thu lại hết thảy, một cái đại trận nếu ít đi dù chỉ một trận cơ là coi như đã hỏng, Kỷ Ninh không biết đã thu bao nhiêu trận cơ, chỉ sợ khu vực mười vạn dặm này rất khó có thêm một cái đại trận nữa rồi.
- BENG?
Tiếp theo là một khối đá lớn trăm trượng bị cuốn về phía sau.
- Ồ? Đây là...
Kỷ Ninh biến sắc.
Dùng thần thức dò xét trong lòng đất chỉ là chút ít nham thạch thổ nhưỡng, rất bình thường.
Mà ngay sau khi khối đá kia bị văng ra, hình ảnh bên trong lòng đất đã thay đổi cực lớn! Hiển nhiên trước đó có một trận pháp đã che chắn trong thời gian dài, dù thần thức, tâm thức dò xét đều bị lừa gạt.
Bấy giờ Kỷ Ninh liền dùng thần thức dò xét một cách rõ ràng.
Một trụ đồng màu lửa đỏ to khoảng chín mươi chín trượng, chiều dài vượt quá ngàn dặm cắm sâu trong lòng đất, đâm xuyên thẳng sâu xuống dưới. Bởi vì trụ đồng màu đỏ này chôn dấu thật sự quá sâu, thần thức Kỷ Ninh chỉ phát hiện được một bộ phận của cái trụ đồng màu đỏ, nhưng chỉ bộ phận này cũng đã dài trên ngàn dặm!
Bên trên thanh trụ đồng màu đỏ còn có một lượng lớn phù văn.
- Đây là cái gì vậy?
Ngay lúc thần thức chạm vào nó, Kỷ Ninh lập tức cảm giác được cái này không phải là phàm vật, trong nội tâm không khỏi khẩn trương.
- A?
Kỷ Ninh vụt ngẩng đầu.
Xa xa giữa không trung xuất hiện năm bóng người.
Kỷ Ninh không thèm tiếp tục nghiên cứu trụ đồng màu đỏ:
- Cái trụ đồng màu đỏ này được chôn dấu trong lòng đất mà không bị thu hồi chỉ sợ là không thể thu hồi được! Bị chôn dấu cũng không biết đã bao lâu, cũng không vội đi dò xét. Đợi đến khi giết xong mấy tên tạp chủng Thiếu Viêm tộc, rồi xem trụ đồng màu đỏ có gì ảo diệu cũng chưa muộn.
Vèo!
Lúc năm tên Thiên Tiên xuất hiện, Kỷ Ninh liền lập tức dừng sự phá hoại. Trực tiếp xuyên thẳng qua hư không, lập tức tiến đến vị trí lúc trước là Xuân Dương điện của Phù Phong lão ma.
Mộc Tử Sóc cũng về đến nơi, bởi vì những tên tu tiên giả kia đã sớm chết hết, về phần phàm nhân? Vì Kỷ Ninh ngăn trở, hắn rốt cục cũng dừng tay. Ở một bên còn có Bạch Thủy Trạch, Tiểu Thanh.
- Bạch thúc, như thế nào đây?
Kỷ Ninh cúi đầu nhìn xuống, Bạch thúc đã hoá thành một con chó lớn trắng như tuyết.
- Đã bố trí bảy mươi mốt cái trận pháp.
Bạch thúc tiến hành tâm linh giao lưu.
- Tuy không bố trí được tất cả các đại trận đang có. Nhưng bảy mươi mốt cái cũng đủ rồi.
- Tốt.
Kỷ Ninh truyền âm.
- Đợi lúc năm tên Thiên Tiên vào trận pháp thì bắt đầu khởi động đại trận.
Lúc này Kỷ Ninh đã biến trở về bộ dáng ban đầu.
Khôi lỗi Dực Tiên xuất hiện, dĩ nhiên là để giấu diếm thân phận của mình. Khi mục đích đã đạt được, trong mười ngàn dặm trở thành khu vực an toàn, căn bản không cần giấu diếm thân phận.
...
Bên trong phế tích cũ nát, Kỷ Ninh đứng đấy một mình. Bên cạnh là khôi lỗi Dực Tiên và một chú chó trắng như tuyết, một con rắn xanh.
- Mấy tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc chó má.
Kỷ Ninh ngửa đầu cười ha ha.
- Các ngươi không phải rất muốn giết ta sao, ban đầu là thỉnh Huyết Vân Lâu ám sát, sau đó Tứ đại Thiên Tiên liên thủ đến đánh lén ta. Đáng tiếc là các ngươi thật sự quá vô năng rồi!
- Cái gì?
- Tứ đại Thiên Tiên đánh lén Kỷ Ninh?
Ở phía xa, đám Tán tiên Địa Tiên trốn ở trận pháp trong cấm chế đều giật mình vạn phần, trong lòng bọn họ, Thiên Tiên lão tổ là cao cao tại thượng, bốn Thiên Tiên lão tổ đánh lén chẳng lẽ không thể giết chết Kỷ Ninh?
Tán tiên Địa Tiên ở bên trong, Phù Phong lão ma híp mắt yên lặng nghe ngóng.
- Các ngươi muốn giết ta nhiều như vậy sao, ta sẽ thỏa mãn các ngươi. Ta đã đi vào địa bàn Thiếu Viêm tộc của các ngươi.
Thanh âm Kỷ Ninh mênh mông cuồn cuộn, quán thâu đầy Nguyên lực, truyền khắp bốn phương tám hướng, ngay cả vô số phàm nhân cũng nghe được.
- Kỷ Ninh ta ở đây, mấy tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc chó má, có bản lĩnh thì tới giết ta đi! Ha ha ha, bất quá các ngươi nên cẩn thận, các ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết các ngươi. Coi chừng ta đem năm người các ngươi toàn bộ giết chết. Ha ha ha...
Tiếng cười Kỷ Ninh truyền đi, bao phủ khắp mọi nơi.
Ngay cả phần lớn phàm nhân trong thành đều nghe được.
- Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc chó má?
Vô số phàm nhân đều cảm thấy chấn động.
- Người nào dám nói Thiên Tiên như vậy?
Đối với phàm nhân mà nói, Thiên Tiên thật sự rất cao quý.
Toàn bộ Đại Hạ Vương Triều trăm vạn năm cũng khó có được một Thiên Tiên, Thiên Tiên cao quý bực nào? Nhưng bây giờ tại đây lại có người không để Thiên Tiên vào mắt, mà mưu toan một mình cùng năm tên Thiên Tiên đối chiến?
- Coi chừng ta đem năm người các ngươi toàn bộ giết chết?
Lời này thật là bá đạo.
Làm cho vô số phàm nhân chấn động theo.
Chịu sùng bái.
- Đến khi nào ta mới dám nói với Thiên Tiên những lời này?
Không ít thiếu niên thiếu nữ đều không ngừng hâm mộ.
...
Kỷ Ninh đứng trên phế tích tùy ý mắng chửi, hắn đang đợi đối phương động thủ, pháp bảo công kích bình thường không có khả năng tiến hành công kích trong khoảng cách vài ngàn dặm đến vạn dặm. Muốn giết hắn, nhất định phải tới gần! Mà một khi tới gần phạm vi có thể thi triển, tất nhiên sẽ rơi vào trận pháp Bạch thúc bố trí, một khi trận pháp phát động sẽ bao phủ khu vực vạn dặm bên trong!
Đến lúc đó, bên trong khu vực ngàn dặm đều là sân nhà của mình!
Tuy là hang ổ Thiếu Viêm tộc, lại phảng phất như sơn môn của mình!
- Đến đây, đến đây mà giết, mấy tên Thiên Tiên chó má, sợ chết rồi hả?
Kỷ Ninh cười điên cuồng, thanh âm của Thần Ma thực sự là rất lớn rất lớn.
Trên bầu trời Hỏa Ngư Thiên Tiên, Si Tâm Thiên Tiên, Cảnh Ngư Thiên Tiên, Khô Mộc Thiên Tiên, Kim Chung Thiên Tiên cùng quan sát thiếu niên đứng trên phế tích xa xa, trong lòng mỗi người đều tràn đầy lửa giận. Nơi đây vốn là hang ổ của Thiếu Viêm tộc bọn hắn, hiện tại khu vực trong phạm vi mười vạn dặm tất cả đều trở thành phế tích.
- Tiểu tử ngươi thật càn rỡ.
Cảnh Ngư Thiên Tiên giận quá mà cười.
- Kỷ Ninh, địa ngục không cửa, là do chính ngươi xông tới?
Thanh âm Si Tâm Thiên Tiên càng thêm lạnh lùng.
- Giết.
Năm gã Thiên Tiên mỗi người sát khí ngút trời, đều muốn giết chết Kỷ Ninh cho thống khoái! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Trên không trung năm bóng người hóa thành một ngọn núi năm màu, chỉ lưu lại một dấu vết bàng bạc, hướng thẳng tới Kỷ Ninh.