Mãng Hoang Kỷ

Chương 258: Chương 258: Gặp lại Bắc Sơn Bách Vi (2)




- Vị này là Kỷ huynh.

Mạnh Hân giọng êm tai.

- Là người có ơn cứu mạng với ba người bọn cháu.

- Sao?

Người trung niên hói đầu liền nói:

- Thật sự rất cảm tạ đạo hữu Kỷ Ninh. Hay là đạo hữu Kỷ Ninh cũng đi với ta luôn. Ta sẽ chiêu đãi đạo hữu thật tốt để cảm tạ ơn ra tay cứu mạng lần này.

- Không cần đâu.

Kỷ Ninh lắc đầu.

Mạnh Hân, Mạnh Nham đều nhìn Kỷ Ninh với ý muốn khuyên bảo.

- Chúng ta tạm biệt ở đây đi.

Kỷ Ninh cười nói:

- Lần này gặp nhau cũng coi như là duyên phận. Nếu sau này có duyên ắt sẽ gặp lại.

- Ừ.

Mạnh Nham gật đầu.

Tên Mạnh Tuấn đứng bên cạnh dẩu môi lên cười Kỷ Ninh. Tất cả tính cách của hắn đều được thể hiện trong nụ cười đó.

- Đúng là loại người nông cạn.

Kỷ Ninh thấy Mạnh Tuấn như thế thì thầm nghĩ trong lòng.

...

Dõi mắt theo ba người Mạnh tộc đi cùng Tam thúc của họ rời đi. Đặc biệt là tên Mạnh Tuấn đang rít rít nói với Tam thúc của hắn làm người trung niên hói đầu kia có chút tươi cười. Làm Kỷ Ninh lắc đầu không thôi.

Đến khi mặt trời sắp khuất bóng ở phía Tây.

Kỷ Ninh đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tới phủ Bắc Sơn Hắc Hổ.

- Phủ đệ thật có khí phách.

Kỷ Ninh nhìn phủ đệ ở phía xa xa. Từng hàng binh lính hơi thở lành lạnh đang đứng trước cửa tòa phủ đệ có diện tích mười dặm này. Đặc biệt ở trước cửa phủ đệ này có một pho tượng Hắc Hổ bằng đá. Đầu hổ nhìn ra đường đi trước cửa với vẻ đầy bá đạo.

Những người đi đường đều tự giác đi tránh phủ đệ này xa một chút.

Lúc này Kỷ Ninh đi tới.

- Người tới là ai vậy?

Một tên lính đứng ở cửa phủ Bắc Sơn Hắc Hổ quát lên.

Kỷ Ninh hiểu được. Một khi tới gần mười trượng là đã tính vào phạm vi của phủ đệ rồi. Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ hoàn toàn có thể đánh chết luôn người dám bước vào.

Kỷ Ninh lật tay lên, trên tay xuất hiện tấm lệnh bài 'Bắc Sơn Hắc Hổ' mà lúc trước Bắc Sơn Bách Vi đưa cho hắn. Vừa nhìn thấy tấm lệnh bài này thì tên lính lập tức tươi cười với vẻ cực kỳ cung kính:

- Không biết quý danh của đại nhân là gì, để ta còn biết đường đi bẩm báo.

- Tại hạ là Kỷ Ninh, tới đây gặp công tử Bắc Sơn Bách Vi.

Kỷ Ninh cười nói:

- Phiền bẩm báo giúp.

- Được, mời ngài chờ ta chút.

Tên lính này liền nhanh chóng lao vọt vào trong phủ đệ. Đám quân lính còn lại đứng ở trước phủ đệ đều nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt thân thiện hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ vẫn nhìn những kẻ khác trên đường với ánh mắt lạnh như băng.

- Ha ha ha...

Bỗng nhiên có một tiếng cười sang sảng vang lên.

Chỉ thấy một thanh niên mặc hán phục màu đen, đầu đội mũ cao quan đang đi nhanh ra, mang vẻ mặt vui mừng nhìn Kỷ Ninh:

- Huynh đệ Kỷ Ninh. Ta chờ ngươi thật là khổ. Lúc trước ngươi bảo sẽ tới ngay. Đảo mắt đã nửa năm làm cho ta đau lòng không thôi. Ha ha ha, ngươi tới thành An Thiền chính là tới nhà của ta. Ngươi không phải lo lắng chuyện gì cả. Tất cả cứ để ta giải quyết.

Nói xong, hắn liền đi tới nắm chặt tay Kỷ Ninh với vẻ thân thiết:

- Đi lên xe ngựa.

Chỉ thấy một cỗ xe ngựa chìm trong ngọn lửa đang chạy tới rồi dừng trước cửa phủ đệ. Một nữ tử ngồi trên xe ngựa đi xuống, cung kính nói với Bắc Sơn Bách Vi:

- Công tử.

- Lên xe ngựa thôi.

Bắc Sơn Bách Vi kéo Kỷ Ninh lên trên xe.

Xe ngựa rộng tầm sáu trượng nên dĩ nhiên buồng xe rất rộng rãi. Bắc Sơn Bách Vi và Kỷ Ninh vừa vào trong thì Bắc Sơn Bách Vi liền nói:

- Ngồi xuống, ngồi xuống.

- Ngồi xe ngựa này thật dễ chịu.

Kỷ Ninh không khỏi cảm khái. Trong xe ngựa có bày mười hai cái ghế ngồi. Mặt ngoài ghế ngồi đều được phủ da lông cực kỳ mềm mại nên ngồi lên rất thoải mái.

- Bách Vi công tử, xe ngựa này đi trên ngọn lửa sao?

Vừa rồi hắn đi lên xe lại không cảm thấy ngọn lửa kia có chút uy lực nào.

- Đó là nguyên lực phóng ra ngoài bao bọc đó.

Bắc Sơn Bách Vi cười nói, đồng thời nói ra phía ngoài.

- Tới động Vô Ưu.

- Vâng thưa công tử.

Nữ tử ở bên ngoài lập tức cung kính đáp.

Vù vù.

Cỗ xe rực lửa bắt đầu chuyển động.

- Ngươi có thể nhìn ra cô hầu gái và xe ngựa này đều là khôi lỗi.

Bắc Sơn Bách Vi vui vẻ nói.

- A.

Kỷ Ninh kinh ngạc.

- Đều là khôi lỗi sao?

Thật không thể ngờ. Dù sao thì đây cũng là nơi quan trọng của Bắc Sơn tộc nên Kỷ Ninh cũng không dám phóng thần thức ra điều tra.

- Đúng.

Bắc Sơn Bách Vi đắc ý nói:

- Cô hầu gái kia chính là một khôi lỗi được cha ta ban cho. Nó có thể bộc phát ra chiến lực Vạn Tượng viên mãn...lại gan dạ không sợ chết. Đúng là một hộ vệ cực kỳ tốt.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Còn chiếc xe này có tên là Cửu Tinh Tiên Liên (xe ngựa chín sao).

Bắc Sơn Bách Vi mang vẻ mặt đắc ý nói:

- Một khi nó đã bay thì đến cả Nguyên Thần đạo nhân cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, nó còn ẩn chứa cả 'Cửu Tinh Thiên Hỏa'. Chỉ cần xuất ra Cửu Tinh Thiên Hỏa...thì mọi thứ đều bị thiêu hủy hết. Thậm chí một vài Nguyên Thần đạo nhân hơi yếu kém cũng có thể bị ngọn lửa đó đốt chết!

- Cái gì.

Kỷ Ninh nghe thế thì giật mình.

Cửu Tinh Thiên Hỏa?

Có thể đốt chết Nguyên Thần đạo nhân? Cho dù chỉ là một vài Nguyên Thần đạo nhân yếu kém nhưng có thể làm như vậy cũng đã là không tưởng rồi. Dù sao đây cũng chỉ là bảo vật khôi lỗi mà thôi.

- Ha ha.

Bắc Sơn Bách Vi liền nói:

- Cô hầu gái kia là cha ta ban cho, nhưng Cửu Tinh Tiên Liên này cũng chỉ là đồ ta mượn tạm thôi. Cửu Tinh Tiên Liên này chính là vật cưỡi của cha ta. Dù ta có bán toàn bộ bảo vật của mình đi cũng không bằng một phần nhỏ của nó. Khi ở trong thành An Thiền thì ta có thể mượn dùng tạm được.

Kỷ Ninh giật mình. Hóa ra đây là vật cưỡi của vị 'Bắc Sơn Hắc Hổ' kia. Điều này làm cho Kỷ Ninh không khỏi giật mình trước độ thâm sâu của An Thiền Bắc Sơn tộc. Một mình Bắc Sơn Hắc Hổ đã có vật cưỡi kinh người như thế.

- Cửu Tinh Tiên Liên là bảo vật khôi lỗi ở cấp độ có trí tuệ.

Bắc Sơn Bách Vi vuốt ve tay vịn. Hiển nhiên là hắn rất thích cỗ xe này.

- Ta vừa rồi ra lệnh đi động Vô Ưu với cô hầu gái. Nhưng trên thực tế là nói với cỗ xe này để Cửu Tinh Tiên Liên tự động mang bọn ta đi.

Kỷ Ninh không thể không thừa nhận.

Thật sự là quá bá đạo!

Cưỡi loại xe có thực lực cản cả Nguyên Thần đạo nhân ra ngoài thì đúng là cực kỳ có mặt mũi. Điều này làm cho Kỷ Ninh biết được sự xa hoa của An Thiền Bắc Sơn tộc thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.