- Không ổn. Tịch Kha. Bắc Hà Trú đã chết rồi.
- Trốn mau.
- Bọn chúng có một môn bí thuật thần niệm cực kỳ mạnh mẽ.
Những tên còn may mắn sống là Đông Nhất, Mạnh Liễu Thanh, Lộng Tán, Từ Mãn Tuyền đều sợ tới mức vội vàng trốn chạy. Chỉ trong giây lát, hai người trong đám bọn chúng đã chết. Điều này làm tinh thần chiến đấu của bọn chúng biến mất ngay lập tứcbọn chúng hiểu ra, chắc chắn hai tên đệ tử Hắc Bạch học cung này có một bí thuật thần niệm cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng bọn chúng cũng cực kỳ nghi hoặc. Tuy bí thuật thần niệm rất hiếm nhưng không phải là quá mạnh như vậy. Phải có thần thồn mạnh mẽ thì bí thuật thần niệm thi triển ra mới có đủ lợi hạihai người này mới tu luyện thời gian ngắn. Làm sao mà lợi hại tới vậy được?
- Trốn sao?
Kỷ Ninh cười một tiếng đầy lạnh lẽo.
Uỳnh.
Thần niệm mãnh mẽ lại lần thứ hai cuồn cuộn như sóng biển tràn qua. Tuy bốn người đang muốn chạy kia đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị thần niệm mạnh mẽ đập vào làm đầu óc trở nên mơ màng. Tốc độ cũng vì thế mà giảm mạnh.
- Sư đệ, giết bọn chúng.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trong tay, nhằm thẳng phía tên Đông Nhất ở Tuyết Long Sơn kia. Đồng thời còn điều khiển cả kiếm quang của Tiểu Thiên kiếm trận giết tên Từ Mãn Tuyền.
- Biết chưa.
Cái vòng tạo từ hai con rắn đen của Mộc Tử Sóc lập tức chia ra thành hai con rắn lớn, rồi đánh thẳng về phía hai người Mạnh Liễu Thanh và Lộng Tán.
- Hám Thần Thuật!
Kỷ Ninh liên tiếp thi triển Hám Thần Thuật. Từng đợt tấn công thẳng vào bốn tên Vạn Tượng chân nhân.
- Tuyết Long Sơn à? Chết đi!
Bắc Minh Kiếm trong tay Kỷ Ninh xẹt qua một đường sáng, chém thẳng về phía Đông Nhất.
Uỳnh!
Một đường sáng màu đen hiện quanh thân Đông Nhất, tầng tầng lớp lớp quấn quanh tạo thành một tầng như cái kén bảo vệ hắn.
Uỳnh!
Một kiếm của Kỷ Ninh không thể chém xuyên qua được.
Dưới sự va đập của từng đợt thần niệm, Đông Nhất cố cắn răng tới mức chảy cả máu. Hai trong mắt của hắn hiện ra vô số đường máu. Hắn cảm giác cả người như bị ngâm dưới nước lâu ngàydưới cơn sóng thần niệm nặng nề bao phủ, đạo tâm mạnh mẽ trên con đường tu tiên của hắn vẫn giữ được khát vọng sống.
- Chạy!
Đông Nhất miễn cưỡng duy trì được chút minh mẫn, thi triển ra Huyết độn thuật.
Vù vù!
Trên bầu trời lập tức xuất hiện một đường sáng màu máu tươi, biến mất ở phía xa trong nháy mắt.
Vù vù.
Ngược lại, Từ Mãn Tuyền cho dù cố gắng tỉnh táo lại đôi chút nhưng vẫn chưa kịp chạy thoát thì đã bị kiếm quang Tiểu Thiên kiếm trận của Kỷ Ninh giết chết.
- Chạy thoát một tên.
Kỷ Ninh lắc đầu, phất tay thu tất cả thi thể đang rơi giữa không trung lại.
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn. Mộc Tử Sóc đang bay tới, bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, để tên Mạnh Liễu Thanh kia chạy mất rồi. Nhưng tên Lộng Tán đã bị ta giết.
- Sáu người, giết bốn.
Kỷ Ninh cười nói:
- Thế là không tệ rồi.
Cái gì gọi là không tệ. Phải là cực kỳ lợi hại mới đúng.
Mộc Tử Sóc kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Sư huynh, rốt cuộc vừa rồi thi triển ra đòn gì vậy. Nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của bọn chúng thì chắc là bí thuật thần niệm rồi. Hắc Bạch học cung ta có ba môn bí thuật. Một môn Hán Thuần Thuật, một môn Mê Thần Thuật, một môn Diệt Thần Thuật. Ngươi thi triển cái nào vậy?
- Đương nhiên là Hám Thần Thuật.
Kỷ Ninh không giấu diếm.
- Lợi hại, lợi hạ. Sư huynh, thần hồn của ngươi là cấp độ thần thức! Uy lực của Hám Thần Thuật cũng kinh người. Có thể làm bọn chúng không thể chống cự nổi. Thật ra bọn chúng cũng có thực lực rất mạnh, một người bất kỳ nào cũng đã tương đương với ta rồi.
Mộc Tử Sóc sợ hãi nói:
- Ta còn tu luyện ít quá.
- Chúng ta thử tra xét xem bọn chúng để lại những thứ gì.
Kỷ Ninh nói.
- Ừ.
Mộc Tử Sóc cũng đầy mong chờ. Vốn hai người bay trên chiến Thuyền đầu rồng. Đám người nô dịch trên chiến thuyền còn rất sợ hãi nhưng cũng chẳng biết được chuyện gì xảy ra ở bên ngoài.
Hai người Kỷ Ninh cũng chẳng để ý tới bọn họ mà bắt đầu luyện hóa pháp bảo trữ vật.
Tuy bốn người bị giết đều là Vạn Tượng chân nhân. Nhưng pháp bảo trữ vật lại không phải cùng là pháp bảo địa giai. Ba người là pháp bảo nhân giai, chỉ có một người là địa giai. Nhưng pháp bảo trữ vậtcó phảihay không là địa giai cũng không có ý nghĩa lớn. Dĩ nhiên không có nhiều người tu tiên muốn đổi những thứ này.
Trong chốc lát đã luyện hóa xong.
- Sư huynh, pháp bảo này của ai vậy? Nguyên dịch nhiều thật. Một lọ nguyên dịch đã có năm trăm cân rồi!
Mộc Tử Sóc vừa phát hiện ra thì lập tức mừng rỡ.
Kỷ Ninh nghe xung cũng vui vẻ. Năm trăm cân nguyên dịch. Đúng là nhiều thật đấy. Kỷ Ninh liền hiểu ra.
- Có lẽ do đã tu luyện tới Vạn Tượng viên mãn. Chuẩn bị đột phát lên Nguyên Thần đạo nhân. Mà muốn đột phá lên Nguyên Thần đạo nhân sẽ cần rất nhiều nguyên dịch, đây là lượng lớn nguyên dịch tích lũy. Năm trăm cân này chỉ là số lẻ.
- Có lý.
Mộc Tử Sóc gật đầu.
Kỷ Ninh lại nuôi tiếp mong chờ. Trong một cái pháp bảo trữ vật của Vạn Tượng chân nhân đã có năm trăm cân nguyên dịch rồi. Không chừng, nhờ cơ hội này, mình lại có đủ nguyên dịch để đột phá tới Vạn Tượng chân nhân ấy chứ!
Hai người Kỷ Ninh không ngừng luyện hóa pháp bảo trữ vật, tra xét từng bảo vật mà bốn tên Vạn Tượng chân nhân để lại. Đối với người tu tiên...thường thường họ sẽ mang bảo vật quan trọng theo mình! Bởi vì chỉ có trên người thì mới an toàn nhất. Đương nhiên nếu chết thì những bảo vật kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì với mình nữa. Cho nên người tu tiên vẫn luôn mang lượng lớn bảo vật bên mình.
- Đã luyện hóa toàn bộ.
Mộc Tử Sóc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Quả nhiên mỗi người đều giàu có cực kỳ.
Kỷ Ninh nở nụ cười.
- Giết chết một người tu tiên được nhiều thứ tốt hơn đại yêu Vạn Tương rất nhiều.
Tuy nhóm đại yêu Vạn Tượng dựa vào trận pháp và đồng minh có thể giết những người tu tiên đi qua. Sau khi giết chết, đủ loại bảo vật lấy được lại bị bọn chúng đổi hết thành nguyên dịch hoặc một vài kỳ vật. Hai người Kỷ Ninh giết được ba con đại yêu Vạn Tượng xong cũng chẳng thu được nhiều nhặn gì.
- Bắc Hà Trú, Từ Mãn Tuyền, Lộng Tán, Tịch Kha.
Mộc Tử Sóc cảm thán.
- Từng người đều có không ít pháp bảo, đại trận. Chín thanh phi kiếm của Bắc Hà Trú...dường như đều là phi kiếm địa giai thượng phẩm.
- Ừ.
Kỷ Ninh cũng gật đầu.
- Mấy người kia cũng coi như là kẻ lợi hại trong hàng ngũ Vạn Tượng chân nhân nên pháp bảo của chúng cũng bất phàm.