Mãng Hoang Kỷ

Chương 1357: Chương 1357: Hắc Hào Tổ Thần (1)




Quân sĩ Ngân Lân mập choàng vai Kỷ Ninh, cười nói:

- Ha ha ha! Bắc Minh huynh, ta tên Bạch Ô. Đội trưởng của chúng ta hiếm khi rộng rãi như vậy, khó được khiến bọn họ mời chúng ta một lần. Lần đầu huynh đến, cứ nếm thức ăn ngon của Vụ Nham tinh của chúng ta đi. Ài, sống lâu vậy mà không chừa được tật mê đồ ngon, thức ăn càng ngon thì càng mắc, hầy.

Kỷ Ninh bật cười.

Tổ Thần Tổ Tiên khi được chỉ điểm trong suốt hỗn độn kỷ mà không thành Thế Giới cảnh thì bình thường mãi mãi đừng trông mong gì. Đám quân sĩ này đa số sống rất lâu rồi, không có hy vọng đột phá nên đều thích hưởng thụ, có người thích thức ăn ngon hoặc các sở thích khác.

Đám Tổ Thần Tổ Tiên được dẫn đến một kiến trúc nửa trong suốt hào hoa xa xỉ ngay bên cạnh giáo trường.

Đám quân sĩ ngồi xuống, Bạch Ô mập cao giọng quát:

- Đưa ba bồn thịt Chủy Long lên trước đi!

Quân sĩ Kim Lân Ly Hạo lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Các ngươi ác quá.

Rất nhanh thức uống kỳ dị, đồ ăn ngon được đưa lên, bắt mắt nhất là thịt Chủy Long đựng trong cái thau to mười trượng. Thịt Chủy Long có màu đỏ sậm tỏa mùi thơm nức, làm Kỷ Ninh ngửi thôi đã chảy nước miếng. Đám quân sĩ thò tay ra, cánh tay phình to vói vào thau chộp từng cục xương thịt Chủy Long.

Răng rắc! Răng rắc!

Đám Tổ Thần Tổ Tiên nhai nát xương, xé thịt ăn ngon lành.

Vừa ăn vừa uống, vui vẻ nói cười.

- Ngon vậy sao?

Kỷ Ninh cầm lên cục thịt sườn thô cỡ cánh tay mình, cắn một miếng, toàn thân sung sướng rùng mình.

Ly Hạo quân sĩ Kim Lân cười nói:

- Thịt Chủy Long là thức ăn ngon xếp mười hàng đầu trong Đại Mạc Vực. Không thể nuôi dưỡng Chủy Long, đi mấy nơi nguy hiểm mới có bắt giết Chủy Long không dễ dàng. Hỗn độn linh dịch của ta hơn một nửa tiêu tốn cho việc ăn.

Với Tổ Thần Tổ Tiên thì hưởng thụ thứ có được rất dễ dàng, một số thức ăn ngon đỉnh cao ngược lại khó kiếm.

Một đám Tổ Thần Tổ Tiên vui vẻ ăn uống, trò chuyện rôm rả. Kỷ Ninh và cả đám gần gũi hơn.

Ăn uống khoảng hơn một canh giờ sau . . .

- Ly Hạo!

- Ly Hạo!

Tiếng rống như sấm nổ vang vọng bốn phía.

Đám Tổ Thần đang ăn ngon đều ngừng lại.

- Hả?

Quân sĩ giáp vàng Ly Hạo đứng dậy:

- Đến rồi.

Đám quân sĩ cất mấy khúc thịt Chủy Long của mình, họ ăn từng miếng nhỏ vì tiếc không nỡ ăn quá mau.

- Mấy đồ ăn khác bỏ không sao nhưng thịt Chủy Long thì mang theo ăn từ từ!

Quân sĩ há mồm mắng:

- Đội trưởng, lơ Hắc Hào kia đi!

- Đúng rồi, đồ ngu Hắc Hào lần trước chôn vùi mạng sống hai mươi vị quân sĩ, mắng hắn vài câu thì sao?

- Đồ ngu!

Ly Hạo cười nhạt:

- Đã nói ra rồi thì phải tranh tài một trận, ta sợ gì hắn?

- Đi!

Các quân sĩ theo sau Ly Hạo ra ngoài.

Kỷ Ninh đi theo, hỏi Bạch Ô đi bên cạnh:

- Có chuyện gì? Các người nói Hắc Hào là ai?

Bạch Ô bĩu môi nói:

- Hắc Hào có chức đội trưởng nhưng vì hắn quá ngông cuồng tự phụ, mới gần đây giao phong cùng Hắc Liên đế quốc cũng vì cái tật tự đại kiêu căng đã hại chết hai mươi ba vị quân sĩ dưới trướng. Tận hai mươi ba vị Tổ Thần Tổ Tiên! Vụ Nham Tinh Chủ biết chuyện này đã giáng chức Hắc Hào xuống làm quân sĩ Ngân Lân bình thường. Tổ Thần Tổ Tiên đã chết có nhiều bằng hữu tốt, Hắc Hào chọc nhiều người tức giận, đội trưởng chúng ta từng chửi Hắc Hào thế là hai người có chút xung đột, hẹn hôm nay ước chiến.

Kỷ Ninh gật gù:

- À.

Bạch Ô nhỏ giọng nói:

- Hắc Hào kiêu căng tự phụ nhưng thực lực khá mạnh, trong đội trưởng Vụ Nham quân những người mạnh hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trong lúc nói chuyện thì đám Tổ Thần Tổ Tiên đã trở lại giáo trường, nhiều Tổ Thần Tổ Tiên tụ tập tại đó sẵn, phần lớn đến xem cuộc chiến.

Bạch Ô nói:

- Cái tên cao nhất chính là Hắc Hào.

Kỷ Ninh giương mắt nhìn. Người mặc giáp y Ngân Lân gầy như cây tre, có bốn cánh tay, làn da lộ ra ngoài đen thui, hai con mắt hẹp dài lóe sắc vàng ánh tia châm chọc.

Hắc Hào cười khẩy nói:

- Ly Hạo, đồ ngu nhà ngươi mà muốn dạy ta bài học? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cách biệt giữa ngươi và ta lớn cỡ nào.

Mặt Ly Hạo lạnh lùng nói:

- Bớt nói nhảm đi.

Hắc Hào tiến lên trước, lạnh lùng cười:

- Theo quy định của Vụ Nham quân chúng ta thì ước chiến kiểu này là cá cược, ngươi có thể lấy ra bao nhiêu bảo bối cược với ta? Cứ lấy ra đi, ta nhận hết.

Ly Hạo lạnh lùng nói:

- Một trăm bình

Hắc Hào thè lưỡi liếm khóe miệng:

- Ôi, thật chịu chơi, để dành nhiều hỗn độn linh dịch như thế cũng vất vả đúng không? Ngươi muốn tặng hì ta không tiện từ chối, ta nhận.

Các Tổ Thần Tổ Tiên có mặt một số quan hệ tót với Ly Hạo, số khác là xem cuộc chiến.

Hắc Hào đi một mình, hiển nhiên gã không có bằng hữu nào.

Hai vị Tổ Thần Hắc Hào, Ly Hạo rất nhanh lao vào nhau.

Bốn cánh tay Hắc Hào cầm bốn cái bùa to:

- Ha ha ha! Bằng vào ngươi cũng muốn đấu với ta?

Búa to lóe ánh sáng màu vàng đất nặng như núi, mỗi cú đập cực kỳ huyền diệu và bá đạo. Mặc dù nhiều người không thích Hắc Hào nhưng phải thừa nhận gã cực kỳ mạnh, hiếm thấy trong đội trưởng.

Ly Hạo cầm hai cây trường thoa nhanh như ảo ảnh, tức giận hừ mũi:

- Hừ!

Ly Hạo bỗng mọc ra sáu cánh tay cầm sáu cây trường thoa.

Hắc Hào ngông cuồng nói:

- Vô dụng, ta lười dùng thần thông.

- Ngã cho ta!

- Ngã!

- Ngã!

Hắc Hào cực kỳ cuồng bạo vung cây búa, từng nhát búa kinh thiên động địa. May mắn giáo trường có trận pháp cấm chế cho đám Tổ Thần Tổ Tiên mặc sức đánh nhau. Nhóm Vụ Nham Tinh Chủ vui vẻ nhìn các Tổ Thần Tổ Tiên dưới trướng cạnh tranh, miễn không ai chết là được.

Ly Hạo liên tục đỡ sáu nhát búa, đến nhát búa thứ bảy thì gã hộc ra búng máu bay ngược ra.

Bùm!

Hắc Hào đuổi theo đập búa vào ngực Ly Hạo, dù có Kim Lân hộ thể giáp y nhưng búa tạ vốn có xung lực kinh người, chớp mắt làm lồng ngực Ly Hạo nát. Búa lớn đập lõm ngực Ly Hạo, cây búa khác dí vào đầu gã.

Hắc Hào lạnh lùng cười:

- Thua rồi đồ ngu.

Hắc Hào đạp lên mặt Ly Hạo nghiền nát.

Vèo!

Thần lực nhanh chóng tụ tập lại ở phía xa ngưng tụ ra thần thể của Ly Hạo.

Mặt Ly Hạo trắng bệch rít:

- Hắc Hào!

Bị đạp mặt, đạp nát bấy, bị nhục nhã như vậy hỏi sao Ly Hạo không tức giận?

Đám quân sĩ dưới trướng Ly Hạo tức giận quát:

- Hắc Hào, đội trưởng thua rồi, ngươi làm vậy hơi quá đáng.

- Hắc Hào!

Hắc Hào ra vẻ khó hiểu hỏi:

- Cuộc chiến cá cược miễn không có chết chóc thì làm gì chẳng được? Ta đập ngực hắn, đạp bể đầu hắn nhưng hắn là Tổ Thần, làm vậy không chết được, ta không làm trái quy định đúng không? Dù các ngươi có bẩm báo đến Vụ Nham Tinh Chủ thì ta cũng không có tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.