Mãng Hoang Kỷ

Chương 338: Chương 338: Hám Thần Thuật




- Ta vốn còn thừa hai trăm Hắc Bạch Đan, ở Luận Đạo điện kiếm thêm được sáu trăm Hắc Bạch đan, tiến vào Kiếm Đạo được học cung thưởng hai nghìn đan nữa, tổng cộng là hai nghìn tám trăm Hắc Bạch đan.

Kỷ Ninh cẩn thận tìm kiếm từng giá sách đặt đầy sách vở.

Tìm kiếm ba mươi sáu bản bí tịch được ghi trên cuốn da thú mà lão sư đưa cho mình.

- Đúng là đơn giản.

- Quyển thượng này chỉ ba mươi Hắc Bạch đan.

- Còn bản này chỉ tốn mười Hắc Bạch đan.

- Bản này quý, lại tốn tới một trăm Hắc Bạch đan.

Bóng người Kỷ Ninh Lướt đi như gió, đôi mắt như điện đảo qua lần Lượt từng bí tịch Kiếm thuật, nhanh chóng lựa ra được ba mươi sáu quyển bí tịch. Trong số này, bí tịch rẻ nhất chỉ có mười Hắc Bạch đan, đắt nhất thì một trăm Hắc Bạch đan. Tuy nhiên lại có đủ loại Kiếm thuật, nào là thuật Quỷ kiếm, thuật Bá kiếm, thuật Khoái kiếm…

- Lão sư có thể tuyển chọn ra cho ta ba mươi sáu bản Kiếm thuật giữa vô số Kiếm thuật như vậy thì có thể tượng tượng người đã xem qua bao nhiêu bí tịch.

Kỷ Ninh thầm sợ hãi thán phục.

Muốn trở thành một gã Kiếm tiên cường đại thì hiển nhiên việc xem qua lượng lớn bí tịch Kiếm thuật cũng rất quan trọng.

- Đúng vậy, những kiếm thuật này đều phù hợp với ta hơn Lưỡng Nghi Thanh Hỏa Kiếm. .

Kỷ Ninh sau khi lấy được bèn lật xem, hai mắt liền sáng rực lên.

Sau khi chọn được ba mươi sáu bản Kiếm thuật, Kỷ Ninh đi tới một bàn dài. Trên đó có đặt năm bản tóm lược, theo thứ tự là: “Pháp Thiên Tượng Địa”, “Ba Đầu Sáu Tay”, “Lôi Điện Thần Nhãn”, “Vạn Độc Chập”, “Hoàng Tâm Nhãn” thần thông.

Kỷ Ninh suy tư:

- Bây giờ ta còn thừa hai nghìn hai trăm Hắc Bạch đan, chọn thần thông hay thuật sử dụng thần niệm đây?

Pháp môn vận dụng thần niệm còn ít ỏi hơn nhiều thần thông.

Gần đó là ba quyển “Hám Thần Thuật”, “Mê Thần Thuật”, “Diệt Thần Thuật”.

Thần thông cùng thuật sử dụng thần niệm đối với Kỷ Ninh đều rất có sức hấp dẫn. Đó là hai chủng loại hắn luôn mơ tưởng.

- Nếu mà ta được chọn hết thì tuyệt.

Kỷ Ninh cắn răng.

Sau khi nhìn qua năm bản tóm lược thần thông kia, Kỷ Ninh quay đầu đi, hướng về cái bàn bày thuật sử dụng thần niệm.

Trên bàn để ba quyển màu vàng. Kỷ Ninh không chút do dự, cầm một quyển màu vàng trong đó lên rồi lập tức dứt khoát rời Đạo Tàng điện.

Vừa ra khỏi Đạo Tàng điện, đạo nhân canh điện mặc áo giáp to lớn nhìn Kỷ Ninh:

- Chọn xong rồi ư?

- Vâng, xin nhận lấy.

Kỷ Ninh đưa Hắc Bạch đan, trong lúc đưa, không nhịn được liền liếc nhìn Đạo Tàng điện phía sau Lưng.

Thần thông.

Thật sự ta rất muốn lấy được mấy môn thần thông đó. Như cái môn thần thông “Hoàng Tâm Nhãn” kia, cũng có hiệu quả như thuật sử dụng thần niệm, hơn nữa lại thần bí khó lường, đáng tiếc đổi quyển thượng cần tới năm nghìn Hắc Bạch đan. Còn “Lôi Điện Thần Nhãn”, có thể trực tiếp biến ra Đệ tam thần nhãn, có thể giữ sấm sét trời đất trong người. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu là thần nhãn sẽ thả ra sấm sét! Uy lực cũng rất đáng sợ.

- Bây giờ ta không thể vừa lấy cả cá lẫn cả chân gấu được.

Kỷ Ninh thầm than:

- Ta có thần thông “Trích Tinh Thủ” trong tay. Thần thông “Trích Tinh Thủ” siêu việt hơn những thần thông khác không biết bao nhiêu lần. Bây giờ mà lấy thêm thần thông khác thì cũng chỉ là phụ trợ, đền bù một ít khuyết điểm thôi, nhưng thực lực của ta thì lại không tăng được bao nhiêu.

- Cái môn “Hám Thần Thuật” này ngược lại có thể làm cho ta trong thời gian ngắn có thêm được một đòn sát thủ.

Kỷ Ninh thầm nhủ.

Uy lực của Hám Thần Thuật không quan hệ tới thần lực, nguyên lực, mà dựa vào thần hồn, thần niệm! Thần niệm càng mạnh mẽ thì uy lực của Hám Thần Thuật càng lớn. Thần thức của mình bây giờ có thể so sánh với Nguyên Thần đạo nhân rồi, có thêm “Nữ Oa đồ”, thần hồn đang tăng lên không ngừng.

Dĩ nhiên là nên học một thuật sử dụng thần niệm.

- Ngươi không chọn thần thông nào ư?

Sau khi nhìn lựa chọn của Kỷ Ninh, vị đạo nhân canh cửa có chút kinh ngạc.

- Kỷ Ninh sư điệt, phải có thần niệm thì mới có thể thi triển môn “Hám Thần Thuật” này, mà thần niệm của ngươi cùng lắm chỉ hơn Vạn Tượng chân nhân chút thôi. Mà ngươi lại tu luyện “Xích Minh Cửu Thiên đồ”, sao không tuyển chọn một môn thần thông đi.

Kỷ Ninh cười cười, đạo nhân canh cửa đâu biết thần hồn của mình đã ở cấp độ “thần thức”.

- Ta vẫn chọn những thứ này.

Kỷ Ninh đáp.

- Tùy ngươi thôi.

Đạo nhân canh cửa chỉ vì để Kỷ Ninh cân nhắc mới nói nhiều như vậy, nhưng Kỷ Ninh đã kiên trì, hắn tự nhiên không nói thêm nữa.

- ‘Hám Thần Thuật’ cần hai nghìn Hắc Bạch đan, những thứ khác thì vừa đúng sáu trăm Hắc Bạch đan.

Đạo nhân canh cửa nhìn về Kỷ Ninh

- Cấm chế bên trong những Kiếm thuật này ta đã hóa giải, còn bản thật của “Hám Thần Thuật” với Thiên giai Kiếm thuật ta cũng sẽ mang tới cho ngươi.

Rất nhanh sau khi thanh toán xong hai nghìn Hắc Bạch đan, Kỷ Ninh mang theo ba mươi sáu bản Kiếm thuật cùng “Hám Thần Thuật” trở về Bắc Minh Phong.

Ở Bắc Minh Phong, trong lòng Kỷ Ninh ngứa ngáy vô cùng, ra lệnh nếu không có chuyện quan trọng thì không muốn quấy rầy, rồi sau đó hắn trực tiếp đi vào tĩnh phòng.

- Lại đi vào tĩnh phòng.

Vân Lộ nhìn Kỷ Ninh, cắn môi, trong mắt hiện lên chút thương tâm.

- Cơ bản là hắn không muốn trò chuyện với ta.

Mạnh Nham đứng một bên nhìn thoáng qua Vân Lộ, âm thầm cười.

Hắn làm sao mà không nhìn ra Vân Lộ muốn làm thân với Kỷ Ninh.

- Đáng tiếc thật, đạo tâm của Kỷ Ninh sư huynh vô cùng kiên định, nàng không thể lay động được.

Trong tĩnh phòng.

Kỷ Ninh sau khi khoanh chân ngồi xuống, lập tức lật bộ “Hám Thần Thuật” ra, bộ “Hám Thần Thuật” cũng không dày lắm. Kỷ Ninh cẩn thận đọc từng tí một, rất lâu sau đó liền hiểu ra… Cái gọi là “Hám Thần Thuật” là một loại kĩ xảo vận dụng thần niệm một cách cực kỳ đặc biệt, giá trị môn kĩ xảo này có thể so sánh được với một môn Thần thông.

- Hám Thần Thuật?

Kỷ Ninh bắt đầu nhắm mắt yên lặng.

Vù vù, vù vù…

Thần niệm mạnh mẽ của Kỷ Ninh cũng bắt đầu phóng ra bên ngoài, bao trùm toàn bộ tĩnh thất. Hắn bắt đầu thử nghiệm.

Thất bại, thất bại, lại thất bại.

Liên tục thất bại, Kỷ Ninh không cảm thấy nhụt chí chút nào, mỗi lần hắn đều phát hiện sai lầm của mình, mỗi lần làm tốt thêm một chút. Đảo mắt, Kỷ Ninh đã tu luyện trong tĩnh phòng hơn một tháng. Bởi vì Kỷ Ninh đã sớm ra lệnh không có chuyện gì quan trọng không được quấy rầy hắn, nên mọi thứ đều yên bình.

Trong khoảng không thức hải của Kỷ Ninh, một Kỷ Ninh nhỏ đang khoanh chân ngồi, đúng là thần hồn của Kỷ Ninh. Thần hồn khoanh chân ngồi, ấn phù ngưng kết trước ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.