Bị vây ở bình cảnh, đối với tu luyện giả mà nói, đây là một chuyện đáng sợ nhất.
Rất nhiều người tu tiên đều bị kẹt lại ở bình cảnh, ức vạn năm cũng không tiến thêm được! Tu luyện cũng không phải là nói tu luyện dài thì nhất định có thể tiến bộ được. Nếu như có thể vĩnh viễn không ngừng tiến bộ mà nói, như vậy những Thiên Tiên tồn tại ức vạn năm kia, theo lý thuyết mà nói, đã sớm trở thành Thuần Dương Chân Tiên rồi. Chỉ là hiển nhiên chuyện này là chuyện không thể nào a. Lần trước Kỷ Ninh đột phá bình cảnh Kiếm đạo, lĩnh ngộ Kiếm đạo nguyên vẹn cũng phải ác chiến mười tám năm trong khu vực tịch diệt thậm chí còn phải đạt tới tầng thứ nhất Kiếm Lực thì mới có thể nước chảy thành sông a.
- Lần này muốn đột phá sẽ không dễ dàng như vậy a.
- Phải làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh nhíu mày.
Lúc này cho dù phân thân có nhiều thì cũng không giúp được hắn cái gì.
- Có ngây ngốc ở đây nhìn thì cũng vô dụng, muốn đột phá bình cảnh phải cần cơ duyên a.
Lúc này Kỷ Ninh mới truyền âm:
- Cửu Nha.
Sưu!
Một đạo lưu quang bay tới, rơi vào bên trên mây mù, chính là lão giả hói đầu Cửu Nha Thiên Thần. Lúc này Cửu Nha cung kính nói:
- Phủ chủ.
- Ta muốn ở đây du lịch trong Tam giới một chút.
Kỷ Ninh nói.
- Du lịch trong Tam giới một chút?
Cửu Nha Thiên Thần khẽ giật mình, nhìn kỹ Kỷ Ninh, hắn còn tưởng rằng Kỷ Ninh sẽ lại một lần nữa đánh lén Vô Gian Môn. Thế nhưng hiện tại xem ra, không quá giống ah.
- Đi thôi.
Lúc này Kỷ Ninh đã mang theo Cửu Nha Thiên Thần đi ra khỏi Kiếm Tiên giới.
. . .
Ở trong thế giới tối tăm rộng lớn, trên không trung có một cái vương thượng vạn trượng, Thần Vương kia cũng lập tức nhận được tin tức.
- Kỷ Ninh đã đi ra khỏi Kiếm Tiên giới.
Thần Vương bắt đầu phóng thích ra tâm thức vô tận, đi thăm dò tung tích của Kỷ Ninh:
- Hắn ta đã đến một Đại thế giới rồi.
Lần trước đã bị thua thiệt. Cho nên bên Vô Gian Môn tự nhiên cũng đã có chuẩn bị, cùng một nơi tự nhiên bọn họ sẽ không té ngã hai lần.
. . .
Tại một Đại thế giới.
Một chiếc thuyền gỗ đang phiêu đãng ở trên con sông rộng lớn. Bên trên thuyền gỗ có một người thiếu niên mặc áo bào trắng đang uống rượu một mình, một bên thì là một lão bộc đầu hói đang cung kính đứng đó.
- Đại thế giới này là nơi của Hổ Nha Đại Tiên a.
Kỷ Ninh cười:
- Vị Hổ Nha Đại Tiên này quật khởi từ lúc Thượng Cổ, lại còn đã tham gia cuộc chiến Thượng Cổ tan vỡ, chỉ là hắn luôn tiêu dao, không có thu bao nhiêu môn đồ. Chỉ có điều, vẫn có hai Thiên Thần nguyện ý đi theo hắn. Nhưng mà người này ở trong Tam giới vẫn được coi là nhân vật lợi hại.
Hạ Hoàng là ỷ vào cao thủ dưới trướng, cùng với bối cảnh cho nên mới thống lĩnh Đại Hạ thế giới.
Mà Hổ Nha Đại Tiên lại ỷ vào thực lực của bản thân.
- Nếu như không phải có Hình Thiên Trận, chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của vị Hổ Nha Đại Tiên này.
Kỷ Ninh cười nói, Thiên Thần Chân Tiên ở trong Tam giới có rất nhiều, trong đó đám người cao cấp nhất cũng có phong thái riêng. Ỷ vào Hình Thiên Trận, quả thực cũng không có ai có đủ áp chế được Kỷ Ninh. Thế nhưng nếu là một đấu một thật sự. Quả thực cũng có không ít người mạnh hơn Kỷ Ninh một chút. Chỉ tính riêng đồng môn của Kỷ Ninh, trong đám môn hạ của Bồ Đề lão tổ thì cũng đã có mấy vị.
Như Hồng Tuyết, Lã tổ, Hổ Nha Đại Tiên. Mỗi một người đều đứng trước cánh cửa Chân Thần Đạo Tổ, luận cảnh giới, luận một ít tuyệt học, so với Kỷ Ninh còn lợi hại hoàn mỹ hơn nhiều. Mà Kỷ Ninh cũng thừa nhận điểm ấy, dù sao thời gian tu luyện của hắn cũng quá ngắn, cho nên tâm tư của hắn cũng đặt ở trên hai con đường Kiếm Lực và Tâm lực. Dù sao dưới hạo kiếp, căn bản không có đủ thời gian để cho mình chậm rãi ngộ đạo a.
- Phủ chủ, cẩn thận Vô Gian Môn một chút.
Cửu Nha ngay lập tức truyền âm nhắc nhở hắn một phen.
- Yên tâm đi.
Kỷ Ninh nói.
Vừa tiến vào Đại thế giới này thì hắn đã dùng tâm lực bao phủ toàn bộ Đại thế giới rồi.
- Hiện tại Vô Gian Môn rất cẩn thận, khi ta còn ở trong Kiếm Tiên giới vẫn có người dùng tâm thức bao phủ giám thị ta. Ta vừa mới rời khỏi Kiếm Tiên giới. . . Chỉ sợ bên Vô Gian Môn cũng sẽ biết. Bên trong Đại thế giới này, mặc dù Vô Gian Môn có nhiều cứ điểm. Thế nhưng cũng chỉ có một chỗ có Thiên Thần Chân Tiên, lại chỉ khoảng chừng có mười chín vị. Có lẽ là vừa mới chạy tới, mười chín vị Thiên Thần Chân Tiên, bằng vào trận pháp cấm chế. . . Ta căn bản sẽ không phá được.
Kỷ Ninh lắc đầu.
Trong lòng Kỷ Ninh lại thầm than một tiếng.
Lần thứ nhất đánh lén thì thành quả sẽ lớn nhất. Thế nhưng kế tiếp lại muốn hung hăng cạo mấy đao thì lại rất khó khăn.
- Đi ra, lại đến rồi.
- Chỉ có một chút khí lực, không biết mệt mỏi sao?
- Đến.
Phía xa xa mơ hồ truyền đến thanh âm.
Ánh mắt của Kỷ Ninh quét qua, phía xa xa có một thôn xóm, thôn lạc kia tiếp giáp với dòng sông, dựa vào dòng sông này mà sống. Ở trong thôn xóm này có một nam tử cao lớn người ăn mặc da thú đang luyện kiếm cùng với một người thiếu niên. Người nam tử cao lớn này đang lần lượt đánh tới:
- Lại đến, hung ác một chút, thông minh một chút đi. Kiếm pháp của ngươi phải trực tiếp hơn, phí sức tưởng tượng chỉ là vô dụng mà thôi.
Phanh, kiếm của thiếu niên kia bị bổ ra, bị chấn ngược về phía sau, ngã nhào lên trên đất. Chỉ là sau đó thiếu niên này lại nhanh chóng bò lên, lại lần nữa cắn răng xông lên.
Lần lượt bị đánh bại, lần lượt bò lên.
Trong miệng nam tử cao lớn kia vẫn đang không ngừng nói.
Kỷ Ninh ngồi trên thuyền, ở phía xa xa nhìn vào một màn này. Hắn có thể nhìn ra được, khuôn mặt của nam tử kia và thiếu niên kia rất giống nhau, hẳn là phụ tử. Cảnh tượng này khiến cho Kỷ Ninh nghĩ tới cảnh tượng phụ thân dạy mình luyện kiếm. So với nam tử cao lớn này, kiếm pháp của phụ thân hắn tương đối rất cao siêu hơn một ít.
Có điều, nếu như luận thực lực, hán tử kia lại không thua gì phụ thân năm đó, bởi vì hán tử kia đã đạt đến cấp độ Tử Phủ, chỉ là kiếm pháp so với phụ thân năm đó lại yếu hơn một chút mà thôi.
- Thôn xóm này rất bình thường. Thế nhưng hán tử kia lại là tu sĩ Tử Phủ, xem ra hắn là mang theo nhi tử tới đây ẩn cư a.
Kỷ Ninh thầm nghĩ trong lòng.
- Nếu như. . .
- Nếu như phụ thân vẫn còn, nếu như ta còn có thể luyện kiếm cùng với phụ thân thì sẽ tốt biết bao.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh đứng dậy.