- Kỷ Ninh, ngươi muốn bán thật sao? Rất khó để mua lại được bảo vật như này đó.
Bắc Sơn Bách Vi nói.
- Bán chứ.
Kỷ Ninh cười nói.
Kỷ tộc đã có An Thiền Hầu bảo vệ nên cũng không cần Minh Long Tỏa Thiên Trận nữa. Hơn nữa, loại trận pháp này lại cần có năm người điều khiển thì mới có thể phát huy ra được chiến lực mạnh nhất. Kỷ Ninh mang đại trận này tới An Thiền Thành. Chính là để bán nó đi...đồng thời đổi lấy lượng lớn pháp bảo phi kiếm nhân giai, để cho uy lực Tiểu Thiên Kiếm Trận của mình tăng lên.
- Tốt. Huynh đệ Kỷ Ninh. Ta cũng không muốn cảm ơn nhiều. Nhưng lần này ngươi đúng là đã vả một nhát thật đau vào mặt Bắc Sơn Hồ rồi.
Mặt Bắc Sơn Bách Vi cũng hơi đỏ lên.
- Bắc Sơn Bách Vi. Chẳng lẽ ngươi đường đường là công Tử Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ mà lại không có bảo vật nào sao?
Âm thanh nặng nề lại vang lên với vẻ khiêu khích.
Bắc Sơn Bách Vi mỉm cười, hô lớn ra bên ngoài:
- Tử Y cô nương, ta có một trận pháp này. Tuy rất bình thường, nhưng còn tốt chán so với cái của tên Bắc Sơn Hồ kia.
Không khí trong điện sảnh trở nên rất đặc biệt.
Tất cả mọi người đều hiểu được. Cuối cùng thì vị công tử Bắc Sơn Bách Vi kia cũng đứng lên vả lại vào mặt đối phương.
Nhưng, có thể đánh đau được hay không?
Thì phải xem xem bảo vật trận pháp này có ăn đứt được Cừ Sơn Ấn không đã.
Dưới bầu không khí đặc biệt đó, cuộc tranh bảo bắt đầu.
Từng kiện bảo vật bắt đầu được lấy ra.
- Kiện bảo vật đầu tiên.
Tử Y cô nương lấy ra một khối đá ba màu bay lơ lửng giữa không trung.
- Là một khối 'Ly Hỏa Thạch' hai mươi cân thêm hai lượng. Có thể dùng để luyện chế pháp bảo. Giá thấp nhất là một trăm ba mươi lượng nguyên dịch!
- Một trăm năm mươi lượng nguyên dịch.
Hồn Vô Kỳ mở miệng nói.
Mặc khác, một đám khách ở các phòng khác khi thấy Hồn Vô Kỳ thì đều niềm nở:
- Vô Kỳ công tử ở đây?
- Vô Kỳ công tử!
Cả đám đều hô lên như kiểu người quen vậy.
- Một trăm sáu mươi lượng.
Một âm thanh trong trẻo vang lên từ một cô gái mặc quần áo rực rỡ ở gian phòng phía xa xa.
- Một trăm tám mươi lượng.
Một thanh niên hô lên với âm thanh lạnh lẽo như băng.
Bên trong phòng, Kỷ Ninh vẫn đang ngồi ở đó nghe khắp nơi ra giá, mắt hắn nhìn về phía Hồn Vô Kỳ:
- Vô Kỳ huynh không tranh giá à?
- Chắc Kỷ huynh lần đầu tới nên không biết.
Hồn Vô Kỳ giải thích.
- Động Vô Ưu này thường bán giá rất thấp với những bảo vật bán ra ở 'Hội Tranh Bảo' cỡ nhỏ, thậm chí là còn thấp hơn nhiều so với việc giao dịch tận tay ở bên ngoài. Ta báo giá một trăm năm mươi Lượng nguyên dịch, thì khi bán ra ngoài còn lãi được kha khá. Nhưng nếu mà trả tới hai trăm Lượng nguyên dịch thì đúng là quá cao. Chỉ có người nào thật sự cần thì mới mua với giá đấy thôi. Ta là thương nhân nên cũng không muốn mất tiền lời.
Kỷ Ninh lặng yên. Hóa ra báo giá đầu tiên là vì cảm thấy có thể kiếm chác được.
- Kỷ Ninh, trước lạ sau quen. Sau này ngươi sẽ biết, vị tiểu thần tài này có thể kiếm tiền ở bất kỳ nơi nào.
Bắc Sơn Bách Vi cũng cười nói.
- Hai trăm chín mươi lượng nguyên dịch.
Một giọng khàn khàn vang lên.
Sau một hồi im lặng.
- Không có ai trả giá cao hơn sao?
Tử Y cô nương nhìn những gian phòng ở bốn phương tám hướng xung quanh.
- Nếu đã như vậy thì Ly Hỏa Thạch này sẽ thuộc về công tử Ứng Long Vệ Khuất.
- Bắt đầu kiện bảo vật thứ hai...
Tử Y cô nương lại bắt đầu giới thiệu về kiện bảo vật thứ hai.
...
- Khuất công tử là đệ tử của Chân Hoa tông, lại là Ứng Long Vệ.
Bắc Sơn Bách Vi giới thiệu sơ Lược.
- Hiện giờ đã là Vạn Tượng viên mãn. Tiền đồ không thể tính được. Một khi trở thành Nguyên Thần đạo nhân thì đúng là sẽ trở thành một nhân vật quan trọng.
Kỷ Ninh gật đầu.
Có thể ngồi ở điện sảnh này thì cho dù thân thế không cao quý bằng Bắc Sơn Bách Vi, Bắc Sơn Hồ. Nhưng mỗi người cũng đều là kẻ không tầm thường, đều có cấp độ ngang tầm với Bắc Sơn Bách Vi, Bắc Sơn Hồ. Vì tuy hai vị công tử này có địa vị cao nhưng vẫn còn trẻ nên vẫn chưa nắm giữ được quyền cao.
Động Vô Ưu kính trọng với bọn họ cũng chính là kính trọng Bắc Sơn Hắc Hồ, Bắc Sơn Dận ở sau Lưng bọn họ. Hai người đó đều là người có khả năng trở thành người kế nhiệm chức An Thiền Hầu.
- Vừa rồi là Nhạc San cô nương ở Mạnh tộc.
Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Cũng là người rất được coi trọng trong Mạnh tộc. Tốc độ tu luyện cực cao, chỉ trong sáu mươi năm đã Vạn Tượng viên mãn rồi. Mạnh tộc lại cũng là một trong những bộ tộc lớn ở quận An Thiền.
Kỷ Ninh gật đầu.
Mạnh tộc?
Nhìn cô nương mười hai mười ba kia xem. Đó mới chính là nhân tài trời cho của Mạnh tộc đấy. Mạnh Tuấn, Mạnh Nham, Mạnh Hân còn kém xa nàng.
...
Từng bảo vật đã được mua đi. Đa phần các bảo vật đều được Vạn Tượng chân nhân mua để dùng. Cho dù thỉnh thoảng có một vài món cho Tử Phủ tu sĩ thì cũng đều là những vật cực kỳ quý hiếm. Ở đây, ngoại trừ những vị công tử có địa vị kinh người như Bắc Sơn Bách Vi, Bắc Sơn Hồ ra thì đa phần người đến đều là Vạn Tượng chân nhân.
- Động Vô Ưu đã bán hết mười sáu kiện bảo vật chỉ còn có hai kiện bảo vật cuối cùng, đều là của người khác đưa ra. Hiện tại bắt đầu từ pháp bảo nhân giai cực phẩm 'Cừ Sơn Ấn' của công tử Bắc Sơn Hồ. Bảo vật này được luyện chế từ một ngọn núi tên Cừ Sơn, có hình dạng con dấu. Nếu nó là pháp bảo địa giai thì cũng không quý hiếm gì. Nhưng ở đây lại chỉ là pháp bảo nhân giai nên Tử Phủ tu sĩ là đã có thể dùng nó rồi. Một khi Tử Phủ viên mãn thi triển nó thì hoàn toàn có thể biến thành một ngọn núi nện xuống. Uy lực rất kinh người. Không có giá khởi điểm. Bây giờ mọi người có thể bắt đầu tranh bảo.
Tử Y cô nương nói xong.
Nếu là bảo vật của khách đem ra bán thì đều có giá khởi điểm là không. Sau khi bán ra, đa phần đều thuộc về khách, động Vô Ưu chỉ lấy một chút ở trong đó.
Bên trong phòng.
- Cừ Sơn Ấn này đáng giá bao nhiêu?
Kỷ Ninh hỏi. Kỷ Ninh cũng chưa từng thấy nó trong danh sách bảo vật ở Trân Bảo điện. Nếu mà có ở Trân Bảo Điện, thì chỉ sợ vị chủ nhân đời đầu cũng chỉ cho nó là 'nhân giai thượng phẩm' mà thôi.
- Khoảng tám mươi đến một trặm lượng nguyên dịch là cùng.
Hồn Vô Kỳ nói:
- Đây là pháp bảo con dấu thường thấy. Dù là cực phẩm thì cũng không quá đắt tiền. Cùng lắm thì chỉ bằng được giá pháp bảo địa giai thôi.
- Năm mươi lượng nguyên dịch.
- Năm mươi lăm lượng.