Năm đó mẫu thân dù có huyết hải thâm cừu cũng không bao giờ nói với mình kẻ thù chính là Thiếu Viêm tộc, cũng bởi vì trong lòng mẫu thân thì nhi tử quan trọng hơn nhiều so với việc báo thù. Hơn nữa mẫu thân cũng sợ, vì Thiếu Viêm tộc quá cường đại, bà không thể tưởng tượng được nhi tử của mình có thể địch lại một bộ tộc cổ xưa xếp trong mười bộ tộc đứng đầu thế giới Đại Hạ.
Lúc trước Thiếu Viêm tộc điên cuồng đuổi bắt, thậm chí vây khốn Kỷ tộc ở Yên Sơn, Kỷ Ninh đều nhẫn nhịn!
Bị ám sát ở vương đô Đại Hạ, Kỷ Ninh vẫn nhẫn nhịn như trước!
Hắn chưa từng trả thù lại.
Thậm chí lần này từ núi Phương Thốn trở về, Kỷ Ninh vẫn nhẫn nhịn, bởi vì đối mặt với Thiếu Viêm tộc, Kỷ Ninh không có lấy một điểm nắm chắc. Chỉ An Thiên Bắc Sơn tộc cũng đã có thực lực rất cường đại thì Thiếu Viêm tộc sẽ thế nào? Hôm nay chỉ xuất hiện một lúc bốn lão tổ Thiên Tiên đã đủ đáng sợ rồi, mà có thể đó còn chưa phải là toàn bộ lực lượng của Thiếu Viêm tộc.
…
Yên Sơn.
Kỷ Ninh về tới Yên Sơn mới thả sư đệ ra ngoài.
- Thiếu Viêm tộc, Thiếu Viêm tộc, Thiếu Viêm tộc.
Từ trong một căn phòng, những tiếng hô thê lương điên cuồng truyền ra, làm cho một số người hầu, thị nữ xa xa nghe thấy đều run sợ, xung quanh căn phòng này đã được bố trí đại trận, để Mộc Tử Sóc không thể chạy ra ngoài.
Kỷ Ninh đứng ở hành lang, nghe những tiếng la thê lương trong phòng.
Hắn đi xuyên qua đại trận tới trước căn phòng rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng.
Mộc Tử Sóc trông giống như một tên điên đang ngồi chồm hỗm, tóc tai bù xù, thậm chí tóc trắng còn nhiều hơn trước. Hắn ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh.
- Sư huynh.
Mộc Tử Sóc đau khổ, khuôn mặt vặn vẹo, hai con ngươi vằn đỏ, khàn giọng nói.
- Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù, ta muốn giết Thiếu Viêm tộc, giết hết toàn bộ bọn chúng. Ta muốn hủy diệt bọn chúng. Sư huynh, ngươi thả ta ra đi.
- Su huynh thật xin lỗi đệ.
Kỷ Ninh đi đến bên cạnh sư đệ, cũng ngồi chồm hỗm xuống, hắn kéo tay sư đệ.
Tay sư đệ một mực run rẩy.
Kỷ Ninh rất áy náy.
Cũng chỉ vì thù hận giữa mình và Thiếu Viêm tộc mà làm liên lụy đến sư đệ.
- Không trách sư huynh, là do Thiếu Viêm tộc.
Mộc Tử Sóc khàn khàn nói.
- Ta muốn đi báo thù, giết bọn chúng, giết càng nhiều càng tốt. Sư huynh vì sao không cho ta đi, vì sao?
- Đợi, đợi vài ngày nữa.
Kỷ Ninh trầm giọng nói.
- Còn phải đợi?
Trong mắt Mộc Tử Sóc tràn ngập điên cuồng.
- Sư đệ, chẳng lẽ ta lại không muốn diệt Thiếu Viêm tộc?
Toàn thân Kỷ Ninh khẽ run lên.
- Ta đã nhịn nhiều năm như vậy, ta muốn báo thù tới cỡ nào chứ?… Chẳng những là vì ta, còn vì mẹ ta, cậu ta, biểu tỷ của ta… ta với bọn chúng chính là đại thù. Ta nói rồi, đợi thêm vài ngày nữa, chuẩn bị đầy đủ rồi ta khẳng định sẽ đánh tới tận hang ổ Thiếu Viêm tộc.
- Đợi bao lâu nữa?
Mộc Tử Sóc nhìn chằm chằm Kỷ Ninh.
- Nhanh, rất nhanh thôi.
Kỷ Ninh an ủi.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh đứng dậy, quay đầu nhìn về hướng nam, dường như ánh mắt hắn đã vượt qua khoảng cách không gian, nhìn thấy được vương đô Đại Hạ. Giờ phút này trong hoàng cung ở vương đô, vị nam tử tóc bạc Thiên Hồ đã bóp nát tín phù của hắn.
Mộc Tử Sóc thấy Kỷ Ninh đột nhiên đứng dậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Ninh.
- Cơ hội đã tới rồi.
Kỷ Ninh khẽ nói.
- Ta đi vương đô Đại Hạ xem trước, sau đó…sẽ bắt Thiếu Viêm tộc phải trả món nợ máu này.
- Đòi lại nợ máu?
Mộc Tử Sóc khẽ giật mình. Lập tức hắn bắt đầu lo lắng:
- Sư huynh, đây là kẻ thù của ta, ta có chết ở đây cũng không sao. Nhưng sư huynh ngươi...
- Không cần nói nhiều.
Kỷ Ninh lắc đầu, ánh mắt lóe lệ mang:
- Ta đã muốn đánh một trận với Thiếu Viêm tộc từ lâu rồi, chỉ là vẫn một mực nhẫn nhịn. Nhiều năm như vậy…Cũng nên kết thúc ở đây thôi.
- Sư huynh...
Mộc Tử Sóc lo lắng. Tuy rằng trong lòng của hắn tràn ngập vô tận cừu hận, nhưng hắn hiểu rõ sự cường đại của Thiếu Viêm tộc. Như lúc trước chứng kiến Tứ Đại Thiên Tiên kia ra tay, Mộc Tử Sóc vẫn cảm thấy sư huynh có phần yếu thế hơn. Cho nên, hắn không muốn sư huynh mạo hiểm với tính mạng của mình.
- Chờ ta ở đây.
Kỷ Ninh quay đầu rời khỏi phòng.
Thân ảnh Kỷ Ninh nhanh chóng biến mất khỏi trận pháp bên ngoài. Mộc Tử Sóc lo lắng nhưng không có bất kỳ biện pháp gì.
…
- Bạch thúc.
Kỷ Ninh tiến tới một ghềnh đá bên cạnh Minh Tâm đảo, thấy Bạch Thủy Trạch đang nằm đó nhìn hồ nước.
- Ninh Nhi.
Bạch Thủy Trạch đứng lên.
- Bảo vật đã đến?
- Ừm?
Kỷ Ninh nói khẽ.
- Chúng ta đến Đại Hạ vương đô một chuyến.
Trong đôi mắt của Bạch Thủy Trạch xuất hiện một tia sát ý. Đối với hắn, Kỷ Ninh chính là người thân thiết nhất, là ruột thịt của hắn. Thiếu Viêm tộc lại năm lần bảy lượt muốn hạ sát thủ…Bảo hắn làm sao không giận dữ được?
- Đi.
Vèo…vèo…
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch cùng phóng lên trời. Thi triển Xuyên Toa Hư Không rất nhanh rời khỏi Yên Sơn.
*****
Đại Hạ Vương Đô, Thiên Bảo Sơn.
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch trực tiếp từ trên cao hạ xuống.
- Kỷ Ninh.
Một giọng nói có phần quen thuộc truyền vào lỗ tai. Kỷ Ninh đưa tầm mắt nhìn qua liền thấy được trong tổng bộ Thiên Bảo Sơn, bên trong một chỗ dinh thự đang có một nam tử tóc bạc nhàn nhã ngồi. Hai người bọn họ lúc này mới tiến vào chính giữa phủ đệ.
- Thiên Hồ tiền bối.
Kỷ Ninh đi tới.
- Mời ngồi.
Thiên hồ cười đáp.
Kỷ Ninh ngồi xuống, Bạch Thủy Trạch thì an vị một chỗ bên vườn hoa trong viện.
- Kỷ Ninh ngươi tới thật là nhanh.
Thiên hồ mỉm cười.
- Bảo vật quan trọng mà.
Kỷ Ninh đáp.
Thiên Hồ hằng hặc cười nói:
- Yên tâm, Ngũ Hành bảo vật mà ngươi muốn đều đã có đầy đủ. Không biết ngươi đã chuẩn bị được kiện Thuần Dương thượng phẩm pháp bảo tương đương chưa?
Nói xong, Thiên Hồ vung tay lên lập tức xung quanh xuất hiện từng tảng đá màu vàng cực lớn. Mỗi tảng đá đều vô cùng sáng loáng, tản ra chấn động mạnh mẽ. Còn có một cây Ngọc Chất Trúc hoàn chỉnh, một chùm những giọt bọt nước to như nắm đấm, một dải huyết thanh đỏ rực màu lửa, cuối cùng là từng khối đất xốp màu xám đen rất kỳ lạ.
- Ồ?
Kỷ Ninh vừa nhìn liền lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Hạ Hoàng quả thật là người thủ tín.
Kỷ Ninh vung tay lên, lập tức giữa không trung xuất hiện một thanh Tiên kiếm tỏa ra hàn khí lạnh như băng, cùng một thanh Tiên kiếm tản ra vô tận nóng bỏng. Đây chính là Nhất Khí Băng Sương Kiếm cùng Càn Cương Hỏa Cực Kiếm.
Thiên Hồ vừa thấy, ánh mắt sáng lên.