- Tiểu muội, nhớ kỹ, ngươi đã không còn là công chúa trước kia nữa.
Kỳ Như Phong cũng truyền âm quát.
Lúc còn nhỏ, Tiểu công chúa ở hoàng cung được nuông chiều, nên giờ đã trở thành tính xấu.
Tiểu công chúa còn chưa tới lúc trưởng thành để bồi dưỡng ma luyện, toàn bộ Kỳ quốc đã bị tiêu diệt, tất cả đều chạy trốn tứ tán, chả ai còn lo lắng dạy bảo bồi dưỡng nàng nữa. Hơn nữa, trải qua bao nhiêu năm hoảng sợ chạy trốn, lệ khí oán hận trong lòng tiểu công chúa quá nặng, thậm chí bởi vì trưởng bối trong tộc yêu thương Tiểu Vũ, nên nàng rất ghen ghét, cực kỳ không thích Tiểu Vũ kia.
Chẳng qua Kỳ Tiểu Vũ chính là người mang đại công đức, trong tộc đã sớm có lệnh không được làm tổn thương, nếu không tiểu công chúa đã giết chết Kỳ Tiểu Vũ này từ lâu rồi.
- Cộp, cộp, cộp.
Bỗng nhiên bên ngoài hành lang có tiếng bước chân vang lên.
Ba người Hoàng tử công chúa nhìn xuyên qua cửa sổ lên phía trên, chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng đang đi cầu thang xuống lầu một. Thiếu nữ áo trắng này lộ vẻ thanh thoát hơn người, pháp bào trên người cũng tản ra từng đợt chấn động.
- Kỳ Tiểu Vũ?
Ba người Hoàng tử công chúa đều thất kinh.
Lúc trước vẫn là cách ăn mặc kiểu nô bộc, Kỳ Tiểu Vũ hiện tại đã hoàn toàn thay đổi. Pháp bào trên người hiển nhiên không tầm thường, trên cánh tay còn có một thủ trạc màu bạc, thủ trạc màu bạc kia càng làm làn da vốn đã trắng nay càng nõn nà hơn. Mà trên tóc nàng còn cắm một cây trâm ngọc bích, nó càng có một luồng chấn động thần bí và mạnh mẽ. Cái này gọi là người đẹp vì lụa, Kỳ Tiểu Vũ vốn là người mang đại công đức, khí chất vốn đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết, nàng lại là Tu Tiên giả nên làn da dáng người cũng rất đẹp. Khí chất, dung mạo đều là tốt nhất, giờ phút này sau khi thay đổi trang phục, trông nàng còn chói mắt hơn cả hai cô công chúa kia.
- Pháp bào, thủ trạc, chắc chắn đều là pháp bảo Nhân giai cực phẩm, cực hiếm thấy. Về phần ngọc trâm? Ta cũng không nhìn thấu!
Kỳ Như Phong mở miệng nói.
- Bắc Minh này ra tay thật sự là hào phóng, pháp bảo Nhân giai tuy rằng không quý trọng lắm, nhưng Nhân giai cực phẩm... cũng rất hiếm thấy rồi.
Thiếu nữ áo đen cũng sợ hãi thán phục:
- Hơn nữa với sự quyết đoán khi Bắc Minh tiền bối kia xuất ra trăm thanh phi kiếm Thiên giai thượng phẩm, hẳn là do thực lực Tiểu Vũ còn yếu, chỉ có thể dùng pháp bảo Nhân giai, nếu không hắn chắc chắn còn có thể ban cho Tiểu Vũ bảo vật tốt hơn nhiều. Ngọc trâm, hẳn cũng là Nhân giai cực phẩm.
Thiếu nữ áo tím lại nói:
- Cũng chỉ là pháp bảo Nhân giai mà thôi.
Kỳ Tiểu Vũ đi dọc theo cầu thang xuống lầu một, sau đó gõ cửa buồng nhỏ trên khoang thuyền.
- Mở cửa.
Hoàng tử lập tức ra lệnh.
Một gã hộ vệ sau lưng tiến lên phía trước mở cửa ra.
Kỳ Tiểu Vũ bước vào liền nói:
- Hoàng tử, sư phó gọi ngươi qua.
- Sau này không cần gọi ta là hoàng tử nữa, ngươi đã là cao đồ của Bắc Minh tiền bối, cứ gọi ta bằng tên thật là được.
Hoàng tử Kỳ Như Phong nói.
Mà tiểu công chúa Kỳ Như Huệ lại nói:
- Tiểu Vũ, cây trâm này của ngươi là pháp bảo gì, đại ca và Nhị tỷ của ta cũng không thể nhìn thấu.
- Sư phó nói đây là một bảo vật bảo vệ tính mạng, chỉ có thể sử dụng một lần, một khi được nguyên lực kích phát, nó có thể chèo chống cực hạn Tán Tiên công kích trong thời gian mười nhịp hơi thở.
Kỳ Tiểu Vũ ngoan ngoãn trả lời.
- Cái gì!
Đám người hoàng tử trong khoang thuyền kinh hãi.
Có thể ngăn cực hạn Tán Tiên công kích trong mười nhịp thở sao? Đây tuyệt đối là bảo vật bảo vệ tính mạng trân quý. Đây cũng là một món trong rất nhiều bảo vật còn sót lại của Thư Hoa Tiên Nhân năm đó. Kỷ Ninh cảm thấy lần đầu tiên mình thu đồ đệ, nếu chỉ cho vài món pháp bảo Nhân giai thì quá mất mặt, dầu gì cũng là đệ tử Phương Thốn Sơn. Vì vậy nên Kỷ Ninh đã cho Tiểu Vũ một bảo vật bảo vệ tính mạng.
- Ngăn cản cực hạn Tán Tiên...
Thiếu nữ áo tím cắn răng, càng lúc càng ghen ghét:
- Nô tì ti tiện này, thật là may mắn.
Loại bảo vật ngăn cản công kích này, bởi vì bọn chúng một đường chạy trốn nên thường xuyên sử dụng để bảo vệ tính mạng, sau mấy chục năm, đã hầu như tiêu hao hết rồi!
Kỳ Như Phong rời khỏi buồng nhỏ, đi dọc theo cầu thang lên tầng hai gặp Kỷ Ninh.
- Bái kiến Bắc Minh tiền bối.
Kỳ Như Phong cung kính nói.
- Kỳ Như Phong, ta có việc muốn hỏi ngươi.
Kỷ Ninh ngồi ở đó, chỉ vào một cái ghế bên cạnh:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi.
- Vâng.
Kỳ Như Phong ngoan ngoãn ngồi xuống một bên.
Kỳ Như Phong cũng còn biết tiến thối đấy.
Thực lực song phương chênh lệch rất lớn, trước mặt Kỷ Ninh, hắn không hề có lực phản kháng. Kỷ Ninh tuân thủ hứa hẹn, hắn cũng hiểu được vị ‘Bắc Minh tiền bối’ này vẫn là người tốt. Nếu như gặp phải loại người ngang ngược có lòng dạ độc ác, chắc chắn sẽ có rất nhiều thủ đoạn ép buộc bọn hắn giao Kỳ Tiểu Vũ ra.
- Ta hỏi ngươi, Hỏa Dực Yêu Vương này đuổi giết các ngươi, vì sao nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn không trốn thoát?
Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi:
- Tinh Châu rộng lớn như vậy, các ngươi tùy tiện chạy ra ngoài mấy trăm vạn dặm, Hỏa Dực Yêu Vương muốn tìm các ngươi quả thực là mò kim đáy biển. Thế nhưng các ngươi lại chật vật chạy trốn mấy chục năm, mà vẫn bị đuổi giết như trước.
Kỳ Như Phong lắc đầu thở dài:
- Hỏa Dực Yêu Vương này chính là một ‘Hỏa Dực trùng’ tu luyện thành, lúc trước nó suất lĩnh đại quân Yêu Tộc đột nhiên tiến vào thủ đô Kỳ quốc ta, Hỏa Dực Yêu Vương này tự mình thi triển ra ‘Hỏa Dực độc’ đầy trời. Lúc ấy Hỏa Dực độc tràn ngập toàn bộ Hoàng cung, độc này một khi tiếp xúc với thân thể lập tức dung nhập vào trong, không có cách nào tách ra, thậm chí còn xâm nhập vào cả thần hồn, kể cả là Địa Tiên Tán Tiên cũng vô phương khu trừ loại độc này.
- Hả?
Kỷ Ninh kinh ngạc.
Hỏa Dực trùng?
Mình chưa từng nghe nói tới loại chất độc nào như vậy ở thế giới Đại Hạ.
- Hỏa Dực độc này không gây bất kỳ tổn thương nào tới thân thể hay thần hồn.
Kỳ Như Phong lắc đầu thống khổ nói:
- Thế nhưng, mặc kệ khoảng cách xa thế nào, tất cả Hỏa Dực trùng đều có thể cảm ứng được vị trí của ‘Hỏa Dực độc’.
Kể cả chúng ta chạy tới Vân Châu, Viêm Châu, Hỏa Dực trùng kia vẫn có thể cảm ứng được. Tán Tiên Địa Tiên dưới trướng Hỏa Dực Yêu Vương có thể tiến hành dịch chuyển, hoàn toàn có thể tiến tới Vân Châu, Viêm Châu... Cho nên bất luận chúng ta có chạy tới đâu, cũng vẫn bị bọn chúng đuổi giết.