Mãng Hoang Kỷ

Chương 563: Chương 563: Khiêu khích (2)




- Tài nghệ cận chiến của hai người bọn chúng có vẻ đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Thiên Nông Khúc Qua cười nói.

- Mau phân thắng bại đi.

Chuyên Thủy Tiểu Lâu nói.

Chỉ thấy sư nhân điên cuồng gào lên, lao thẳng tới, sau vài bước chân là hai tay đã giang ra để túm.

Nhưng gã cao lớn tóc vàng cũng trở nên linh hoạt hơn, lúc né trái, lúc né phải. tạo thành khá nhiều vết thương lớn trên người sư nhân làm cho thần lực của sư nhân tiêu hao không ít.

- Ha!

Gã cao lớn tóc vàng chợt bật chân lên, đồng thời tay phải của hắn như một cây đao chém thẳng xuống ngực sư nhân.

Rầm...

Ngực bị xé toang, máu tươi bắn tung tóe.

Uỳnh.

Sư nhân vùng vẫy hai tay, gã cao lớn tóc vàng cản lại hết rồi đánh bay tên kia ra.

- Ha ha ha...

Gã cao lớn tóc vàng cười điên cuồng rồi cả người lập tức lao đi như tia chớp, chạy quanh người gã sư nhân, để lại trên người đối thủ từng vết thương lớn. Cuối cùng sư nhân bị tiêu hao thần lực tới cạn kiệt, vết thương của gã không cách nào khôi phục lại được nữa, tốc độ cả người cũng chậm dần.

- Rắc rắc.

Gã cao lớn tóc vàng lao đi như tia chớp vàng, gầm rú tới ôm chặt lấy đầu của sư nhân, sau đó bẻ gẫy.

Giật phăng cái sọ ra.

Gã cao lớn tóc vàng cầm lấy cái đầu giơ cao lên giống như tướng quân thắng trận. Còn thân thể của tên sư nhân thì đổ rầm xuống đất, máu chảy lênh láng.

Vù.

Đại trận phong cấm mở ra, một vài người hầu lập tức đi tới, nhanh chóng làm sạch mặt đất. Thi thể của tên sư nhân cũng được thu lại, sân đấu nhanh chóng được lau dọn sạch sẽ.

- Bẩm công tử.

Giữa sân đá có một gã quản sự Thủy Vân lâu cung kính nói:

- Gã cao lớn tóc vàng này đã thắng liên tiếp chín trận. Dựa theo quy định thì hắn sẽ trở thành một binh lính của Chuyên Thủy tộc ta.

Gã cao lớn tóc vàng đứng cạnh quản sự Thủy Vân lâu.

- Sao?

Chuyên Thủy Tiểu Lâu ngồi trên cao cười cười:

- Thật là trung hợp đấy. Không ngờ lại vừa mới thắng liên tiếp chín trận xong. Ta ban cho ngươi một bình tiên nhưỡng. Nhớ phải dốc sức cho Chuyên Thủy tộc ta, Chuyên Thủy tộc ta sẽ không bao giờ bạc đãi binh lĩnh của mình.

- Cảm tạ thượng tiên.

Gã cao lớn tóc vàng quỳ một gối, nói giọng ầm ầm. Tuy rằng nói giọng khá là khó nghe nhưng đó đúng là ngôn ngữ loài người. Dù sao gã cũng là dị tộc có cấp độ Vạn Tượng nên trí tuệ khá cao, học một vài ngôn ngữ cũng nhanh chóng.

Gã cao lớn tóc vàng nhanh chóng lùi đi.

Trên sân đá lại xuất hiện một đám vũ nữ lẳng lơ. Đám vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa, bên cạnh vang lên tiếng nhạc rộn ràng.

- Ở vương đô Đại Hạ này chỉ có dị tộc tự giết nhau. Khi trước, ở An Thiền thành, ta từng phải đánh cược trong một trận chiến mà ta phải đánh nhau với yêu thú, rồi sau đó đánh nhau với cả người khác. Những yêu thú, con người kia căn bản không có sức phản kháng nên nhất định phải nghe lệnh mà đánh. Kẻ yếu thì tới quyền được chọn cũng không có. Chỉ có trở thành kẻ mạnh mẽ thì mới có quyện được chọn. Trước tiên phải có quyền được chọn, sau đó mới có thể nắm giữ được vận mệnh của mình.

Kỷ Ninh suy ngẫm. Chỉ có thường xuyên tỉnh táo, nhìn thẳng vào bản tâm của mình thì mới có thể làm cho đạo tâm của mình mạnh mẽ được lên.

- Đại hội Tiên Duyên chính là cơ hội cho ta thay da đổi thịt. Qua đại hội Tiên Duyên, nhất định ta sẽ có thể rèn luyện cho mình mạnh mẽ hơn.

Các loại biểu diễn được tiến hành liên tiếp trên sân đá.

Đám Kỷ Ninh nâng ly cạn chén xem. Vốn đã cảm thấy khó chịu với tên Tiêu Lang quái gở kia, lại thấy Chuyên Thủy Tiểu Lâu, Thiên Nông Khúc Qua khách khí đối đãi với mình như vậy thì Kỷ Ninh không khỏi càng thêm khó chịu.

- Các vị.

Bỗng nhiên Tiêu Lang mở miệng.

Lập tức bốn người Kỷ Ninh cùng nhìn qua. Tiêu Lang kia rất ít nói nên khi mở miệng là mọi người lập tức quay ra nghe.

- Trận chiến biểu diễn kia cũng không làm vui hẳn lên được. Theo ta thấy. hay là ta tỷ thí với đạo hữu Kỷ Ninh, luận bàn một phen. Các vị thấy thế nào?

Trong mắt Tiêu Lang hiện lên vẻ cực kỳ tự tin:

- Nghe nói đạo hữu Kỷ Ninh có thực lực tuyệt vời. Thậm chí còn có thể giết chết Thiếu Viêm Nông và đặc biệt là một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần. Điều này làm cho ta cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy. Hôm nay ta sẽ tỷ thí một phen với đạo hữu Kỷ Ninh. Nếu cảm thấy không đánh nổi thì hoàn toàn có thể nhận thua. Chúng ta sẽ không bao giờ làm tổn thương hòa khí với đạo hữu Kỷ Ninh. Ngươi cảm thấy thế nào?

Kỷ Ninh ngẩn ra.

Như thế nào mà đột nhiên lại muốn tỷ thí với mình vậy?

Mặc dù đúng là mình giết chết Thần Ma Tương Liễu Phương, đó đúng là Thần Ma cấp độ Nguyên Thần có chiến lực ngang tầm với Tán Tiên hàng đầu. Nhưng chỉ cần có chút đầu óc là ai cũng sẽ hiểu ra, nhất định là Kỷ Ninh dùng một vài trò gì đó đặc biệt nên mới có thể giết chết Thần Ma kia. Chứ nếu dựa vào thực lực của bản thân thì làm sao có thể giết được?

Chuyên Thủy Tiểu Lâu, Thiên Nông Khúc Qua, Ba Nhan tiên tử đều nhìn, chờ đợi phản ứng của Kỷ Ninh.

- Không cần.

Kỷ Ninh lắc đầu nói.

Tiêu Lang vừa nghe là lập tức cảm thấy Kỷ Ninh không có thực lực nên không thể thở nổi. Dù sao thì Kỷ Ninh cũng chỉ mới tu luyện có ba mươi năm.

- Cũng chỉ là luận bàn chứ có phải là chiến đấu sống còn đâu mà.

Tiêu Lang khó chịu nói:

- Kỷ Ninh đạo hữu có danh tiếng giết cả Thần Ma Nguyên Thần. Thế mà hiện giờ lại không dám luận bàn với ta sao?

- Lúc giết Thần Ma Nguyên Thần cũng chỉ là vừa may, chứ không phải thực lực thật sự của ta.

Kỷ Ninh nói.

Tiêu Lang thầm giễu cợt.

Ai mà chẳng biết đó không phải là thực lực của ngươi! Nhưng hôm nay ta muốn tỷ thí luận bạn là để cho ngươi biết thế nào là mất mặt.

- Đợi tới lúc đại hội Tiên Duyên tới, đến lúc đó ta sẽ đánh nhau trận nào là sống còn trận đấy. Hôm nay cũng chỉ là luận bàn, nếu luận bàn mà còn không dám thì còn tham gia đại hội Tiên Duyên làm gì?

Tiêu Lang ra vẻ tức giận khó chịu nói:

- Chẳng lẽ đạo hữu Kỷ Ninh sợ ta sao?

Kỷ Ninh nhíu mày. Sao tên Tiêu Lang kia lại hùng hổ dọa người vậy nhỉ?

- Ta không muốn luận bàn.

Kỷ Ninh lắc đầu nói:

- Nếu Tiêu Lang đạo hữu thật sự muốn đánh với ta thì xin chờ tới đại hội Tiên Duyên rồi chúng ta giao đấu cũng không muộn.

- Đại hội Tiên Duyên? Còn một năm nữa đấy! Ở đại hội Tiên Duyên đều là chiến đấu sống còn, mà ngươi thì tới luận bàn còn không dám, còn...

Tiêu Lang cười lạnh, khinh thường ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.