Thiên tài vốn có 'Ngạo khí' của riêng mình. Tam tai cửu kiếp trên con đường tu tiên, chiến đấu trong lúc phát triển, thù hận không cách nào tránh khỏi...Tất cả đều có thể làm thiên tài ngã xuống!
...
Kỷ Ninh điều khiển con thuyền nhỏ bay thẳng tới đỉnh núi.
- Tổng cộng có tám người đi vào. Không biết có mấy người có thể vượt qua đây.
Kỷ Nình mong ngóng.
- Không biết tên Mộc Tử Sóc kia có thể vượt qua không.
Trong bảy người kia, Kỷ Ninh chỉ tán gẫu vài câu với Mộc Tử Sóc nên cũng rất có cảm tình với người này.
Vèo!
Ở xa xa, một đường sáng bay tới. Tiếp đó lại có thêm một đường sáng nữa.
- A, có người vượt qua được rồi sao?
- Là cửa hang do vị sư huynh đệ kia trấn thủ bị vượt qua sao?
Kỷ Ninh nhìn về phía xa xa, có thể lờ mờ nhận thấy được bộ dạng đệ tử Hắc Bach Học cung. Đệ tử này cũng hơi tò mò nhìn Kỷ Ninh một chút rồi rời đi ngay.
Trong giây lát.
Phù.
Ở xa xa, một đường sáng bay tới. Đúng là một người đang cưỡi trên con khôi lỗi Thanh Long.
- Mộc Tử Sóc.
Kỷ Ninh kinh ngạc nói rồi lập tức chắp tay.
- Cung hỉ cung hỉ.
- Đồng hỉ đồng hỉ.
Thiếu niên áo bào trắng Mộc Tử Sóc bay xuống rồi thu con khôi lỗi lại. Với vẻ mặt đầy vui mừng, hắn nói:
- Kỷ huynh quả thật lợi hại. Ta tí nữa thì thất bại rồi. Nhưng cuối cùng vẫn chạy ra được ngoài cửa hang. Đúng là Kỷ huynh lợi hại hơn. Chỉ trong chốc lát mà đã vượt qua được rồi.
Kỷ Ninh có thể cảm nhận được niềm sung sướng vô bờ của Mộc Tử Sóc.
- Đạt được rồi. Cuối cùng thì ta đã trở thành đệ tử của Hắc Bạch học cung.
Trong đôi mắt của thiếu niên áo trắng hiện lên đầy vẻ hưng phấn.
- Mẫu thân mà biết thì sẽ rất vui đây.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu, đôi mắt lim dim.
Nếu như mẫu thân mình biết việc mình đã trở thành đệ tử của Hắc Bạch học cung thì cũng sẽ rất hãnh diện.
Phụ thân, mẫu thân...
Hai người hãy nhìn cái tên Kỷ Ninh của con sẽ truyền khắp vùng đất vô tận này. Trở thành tồn tại đỉnh cao ở đây. Nhất định sẽ là như vậy! Con cũng nhất định sẽ giết chết những tên đệ tử Tuyết Long Sơn đã hại chết hai người!
- Ha ha ha.
Theo tiếng cười, sáu bóng người xẹt qua tạo thành một đường cong. Trong nháy mắt họ đã bay tới chỗ đỉnh núi. Đúng là sáu vị Nguyên Thần đạo nhân.
Lão già ục ịch đầu bóng cười.
- Năm nay Hắc Bạch học cung ta cũng thu nhận được không ít đệ tử. Có tới tận hai người.
- Bây giờ mới là ngày đầu, còn hai ngày nữa.
Người trung niên tóc đen nói.
- Hừ, kẻ tới xin gia nhập Hắc Bạch học cung đều là thiên tài tuyệt thế. Nếu những thiên tài tuyệt thế đó đủ tự tin thì khi gia nhập môn phái sẽ chọn Hắc Bạch học cung đầu tiên. Cho nên đều sẽ tới trong ngày đầu.
Lão già ục ịch đầu bóng cười.
- Đã qua bao nhiêu năm rồi, có mấy tên trong ngày thứ hai và thứ ba trở thành đệ tử của Hắc Bạch học cung đây? Mà trong số đó thì đều là có chuyện gấp gáp nên mới tới muộn thôi.
Người trung niên tóc đen nhìn về phía Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc.
- Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc. Kể từ hôm nay, hai người các ngươi chính thức trở thành đệ tử của Hắc Bạch học cung ta.
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đều tràn đầy vui sướng.
- Đại lễ bái sư sẽ được tiến hành sau khi kết thúc kỳ tuyển chọn đệ tử.
Người trung niên tóc đen lật tay, trong tay xuất hiện hai quả tín phù. Tín phù có một mặt màu đen, một mặt màu trắng.
- Đây là tín phù của đệ tử Hắc Bạch học cung. Các ngươi luyện hóa xong là có thể tự do ra vào rất nhiều nơi trong Hắc Bạch học cung mà không bị đại trận ẩn chứa trong Hắc Bạch học cung tấn công.
- Dạ.
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng tiếp nhận một lệnh bài.
Cả hai đều dễ dàng luyện hóa. Sau khi luyện hóa xong, Kỷ Ninh có thể cảm ứng được lờ mờ đại trận bố trí trong Hắc Bạch học cung. Hắn có cảm giác...đó là một đại trận cực kỳ đáng sợ, bao phủ toàn bộ Hắc Bạch học cung. Mà giờ phút này, hắn đã được Hắc Bạch học cung thừa nhận.
Kỷ Ninh có cảm giác được sự tương đồng giữa tín phù này và tín phù Thủy Phủ.
- Đệ tử Hắc Bạch học cung.
Kỷ Ninh nhìn tín phù.
Không biết bao nhiêu người muốn có được tín phù này đó.
Tên thanh niên áo đen 'Hoa Xung' kia cũng tu luyện tới tầng bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ nhưng cuối cùng vẫn phải thất bại. Còn có cả những thiên tài tuyệt thế hơn Hoa Xung khác cũng đã bị loại bỏ. Chỉ còn lại hắn và Mộc Tử Sóc là thành công, trở thành đệ tử Hắc Bạch học cung.
...
- Ngũ Hưu, ta giao cho ngươi bố trí chỗ ở cho bọn chúng nhé. Chúng ta quay về đây.
Người trung niên râu dài cười.
- Chúng ta đi thôi.
Từng vị Nguyên Thần đạo nhân đều xé gió bay đi một cách nhanh chóng.
Vị trung niên tóc đen Ngũ Hưu vẫy tay một cái. Mây mù hiện lên ở xung quanh, nâng ba người bọn họ lên.
- Đi.
Người trung niên tóc đen Ngũ Hưu mang theo hai người Kỷ Ninh bay đi.
- Trong Hắc Bạch học cung có chia ra làm rất nhiều nơi, quy củ cũng theo đó mà chia ra.
Ngũ Hưu lật tay lấy ra hai quyển sách, rồi đưa cho hai người Kỷ Ninh.
- Trên đó có ghi lại quy định của Hắc Bạch học cung và những điều cần biết khác. Tất cả đều được ghi lại đầy đủ trong đó.
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc nhận lấy quyển sách.
Vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy hai chữ trên bìa sách : Hắc Bạch...
Trên một ngọn núi có một dãy nhà tao nhã, lầu các được xây dựng san sát ở xung quanh. Nhưng trên đỉnh núi nhỏ này chỉ có mình Kỷ Ninh.
- Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngọn núi này.
Kỷ Ninh đứng trên không trung quan sát toàn bộ ngọn núi ở phía dưới. Bởi vì Hắc Bạch học cung có rất ít đệ tử nên đệ tử có thể tự do thoải mái chọn lựa một ngọn núi cho mình. Kỷ Ninh cũng theo đó mà chọn một ngọn núi, đồng thời đặt tên là Bắc Minh Phong.
Bắc Minh...vốn là tên thanh kiếm trên tay. Ngụ ý là chính là con đường mà mình sẽ đi theo.
Bắc Minh chính là nơi mà cha mẹ mình đã gặp nhau, cũng là nơi đầy kỷ niệm của cha mẹ.
- Phụ thân, mẫu thân...
Kỷ Ninh lặng yên trầm tư một lúc lâu rồi mới quay đầu, bước lên con thuyền nhỏ xé gió bay đi.
...
Rất nhanh, hắn đã tới được cửa chính của Hắc Bạch học cung. Bạch thúc của mình vẫn đứng ở đây.
Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy con chó trắng tuyết đang lặng yên chờ đợi từ rất lâu bên bờ hồ. Bạch Thủy Trạch đang đứng đó đợi.
- Bạch thúc.
Kỷ Ninh đáp xuống mặt đất.
Bạch Thủy Trạch ngẩng đầu lên với vẻ dò hỏi.
- Đạt được rồi.
Kỷ Ninh nhảy xuống rồi gật đầu lia lịa.