Mãng Hoang Kỷ

Chương 268: Chương 268: Kỷ Ninh biển hiện tài năng (1)




- Ta từng rời Yên Sơn tới Thủy Phủ một lần. Lúc ấy vượt qua được tầng thứ hai của Chiến Thần Điện, ta liền đổi lấy Cửu Dương kiếm trận.

Kỷ Ninh suy ngẫm. Cửu Dương kiếm trận chính là thứ thích hợp nhất với 'Tiểu Thiên kiếm trận'. Tuy chín lưỡi kiếm kia chỉ được Tam Thọ đạo nhân cho là nhân giai thượng phẩm nhưng nếu đem ra hiện tại giám định thì chắc chắn là nhân giai cực phẩm.

Mà chín phi kiếm kia lại có cùng nguyên gốc, lại vừa đủ để tạo thành một trận cơ. Nhờ đó uy lực của Tiểu Thiên kiếm trận cũng tăng lên nhiều.

- Ta phải tiếp tục kiếm thêm những phi kiếm có phẩm chất tốt mà lại cùng nguyên gốc. Không cần phải tới tầm cỡ nhân giai cực phẩm như Cửu Dương kiếm trận nhưng cũng phải cố gắng là thượng phẩm hoặc trung phẩm.

Kỷ Ninh hiểu được. Uy lực của Tiểu Thiên kiếm trận có liên hệ rất lớn tới cấp độ của pháp bảo thi triển. Pháp bảo có phẩm chất càng tốt thì uy lực lại càng lớn.

Hiện giờ mình đã đạt được cấp độ thần thức nên Tiểu Thiên kiếm trận đã có thể phát huy chiến lực tới mức cực kỳ cao rồi. Dù sao phải đến lúc quan trọng mới cần dùng 'thân thông Trích Tinh Thủ'. Bình thường thì tốt nhất nên dựa vào Tiểu Thiên kiếm trận chém giết bốn phương thôi.

Sau khi cho tên Bắc Sơn Hồ ăn phải quả đắng trong hội tranh bảo, ba người Bắc Sơn Bách Vi, Hồn Vô Kỳ, Kỷ Ninh chuyện trò rất vui vẻ với tâm tình sảng khoái.

Thời gian cũng dần về nửa đêm.

- Đã tới giờ Tý là lúc bắt đầu đổ chiến.

Bên ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh của Tử Y cô nương. Kỷ Ninh nhìn qua cửa sổ thì thấy điện sảnh đã trống không, chỉ có hai viên tinh thạch ở góc. Tử Y cô nương cũng đang đứng nói chuyện ở góc đó.

- Đổ chiến chính là trò điên cuồng nhất.

Bắc Sơn Bách Vi nhìn ra bên ngoài nói:

- Ở trong này phần lớn đều là Vạn Tượng chân nhân, lại đều là những kẻ cực kỳ đáng sợ. Bọn họ đều mang theo Tử Phủ tu sĩ hoặc môn khách. Khi tới lúc đổ chiến là sẽ để những Tử Phủ tu sĩ, Tử Phủ đại yêu này đi chiến đấu. Còn chủ nhân hai bên thì tiến hành đặt cược.

Kỷ Ninh thầm nhủ.

Thật đáng buồn.

- Những kẻ tiến hành đổ chiến đều là tu sĩ và yêu quái vì sinh tồn, vì bảo vật mà tham gia.

Bắc Sơn Bách Vi nói:

- Có điều muốn đánh cuộc thì nhất định phải cùng cấp độ chứ không bao giờ có chuyện Vạn Tương đánh với Tử Phủ tu sĩ cả.

...

Kỷ Ninh nhìn xuống điện sảnh phía dưới.

Một gã tu tiên đang vác một thanh kiếm khí đi vào điện sảnh, phía bên kia có một nam tử áo đỏ tóc đỏ. Hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau với đầy sát khí.

Đầu tiên, hai người đi tới chỗ hai viên tinh thạch, truyền nguyên lực vào làm cho viên tinh thạch lóe sáng.

- Người tu tiên phe Khuất công tử là Tử Phủ viên mãn.

- Đại yêu phe Nhạc San cô nương cũng là Tử Phủ viên mãn.

Tử Y cô nương hô lớn.

- Mở đại trận phong cấm ra.

Vù vù!

Lập tức một vùng gần một dặm trong điện sảnh bị một đại trận tỏa ra màn hào quang gợn như sóng bao phủ. Ở phía trong có gã tu tiên kia và nam tử tóc đỏ áo đỏ.

- Khuất Nhất Hành. Ta thấy tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nhận thua đi. Nếu không chẳng những thua tiền lại còn mất cả người nữa!

- Hừ, cứ xem đi rồi biết.

Âm thanh từ hai gian phòng truyền tới.

Trận chiến ở phía dưới cũng đã bắt đầu. Đại yêu tóc đỏ áo đỏ kia lập tức biến thành một con dị thú với bốn chân rực lửa, toàn thân mặc áo giáo, miệng gầm rú xông về gã tu tiên kia. Trong miệng còn khè ra một vầng sáng màu lửa đỏ.

- Con súc sinh kia, chịu chết đi.

Gã tu tiên lưng đeo thanh kiếm kia cười nhạt một cái.

Rầm rầm!

Trong nháy mắt, phi kiếm sau Lưng bay ra không trung, để lại một đường khí độc sặc sỡ ở đằng sau.

...

Kỷ Ninh nhìn trận chiến ở phía dưới, khẽ gật đầu:

- Chắc là gã tu tiên kia sẽ thắng.

Sau một hồi chiến đấu, con đại yêu kia gào lên rồi ngã gục xuống. Gã tu tiên kia cũng tái nhợt mặt mũi. Hắn phải thi triển ra cấm thuật thì mới có thể thằng được. Có điều cuối cùng thắng vẫn là thắng. Khi trước, sư thúc Khuất Nhất Hành của hắn đã nói. Chỉ cần có thể thắng là y sẽ giúp hắn trở thành đệ tử trong môn phái.

- Thành công rồi.

Trong mắt gã tu tiên hiện lên đầy sự hưng phấn.

Mặc dù đã thi triển cấm thuật, nhưng dù sao cũng chỉ thi triển có một thời gian ngắn nên chỉ cần qua một năm rưỡi là đã có thể khôi phục lại hoàn toàn.

- Ha ha ha...

Vị Khuất công tử kia lập tức cười vang.

Phía bên kia, Nhạc San lại mang vẻ mặt khó coi.

...

Trong phòng, Bắc Sơn Bách Vi cười nói:

- Mạnh Nhạc San và Khuất Nhất Hành đều là những kẻ có thực lực đáng sợ, đều đã vào Ứng Long Vệ. Nghe nói là khi đi làm nhiệm vụ của Ứng Long Vệ, hai người này đã sinh ra thù hằn với nhau. Nếu ở ngoài thành An Thiền thì chỉ sợ hai người này đã sống mái với nhau rồi. Nhưng ở trong thành An Thiền thì chỉ có cách dùng hết sức mà dẫm đạp lên đối phương thôi.

- Giống như ngươi và Bắc Sơn Hồ ấy.

Hồn Vô Kỳ cười nói.

- Ha ha ha, đúng, như ta và Bắc Sơn Hồ vậy.

Bắc Sơn Bách Vi cười ha ha nói.

Hồn Vô Kỳ nhìn về phía Kỷ Ninh:

- Kỷ huynh. Nhìn qua thì đổ chiến này như đơn giản nhưng thật ra lại cực kỳ phức tạp. Kẻ tham gia đổ chiến đều sẽ chọn ra những người có chiến lực kinh người ở cấp độ Tử Phủ...Nhưng có mấy kẻ có thiên phú cao dám vào liều mạng đây? Cho nên cũng không dễ dàng tìm người tham gia, đôi bên đều phải dùng đủ mọi cách để tìm người. Nếu như thua là mất người, mất cả tiền, lại còn đánh mất thể diện. Thậm chí, có những kẻ nóng nảy quá còn tự mình vào sân chiến đấu.

- Tự mình vào sân?

Kỷ Ninh kinh ngạc.

Những kẻ có địa vị bất phàm này lại tự mình chiến đấu sao?

- Cái này cũng không có gì kỳ quái đâu. Những thiên tài đều là những người nổi tiếng nhờ chiến đấu. Quá bực tức là sẽ tự mình lên đánh ngay. Trong một hai năm, ở động Vô Ưu này cũng phải tổ chức không ít trận chiến cho những kẻ thiên tài cấp độ Vạn Tượng chém giết chí tử với nhau. Chết rồi thì không thể trách ai được!

Bắc Sơn Bách Vi nói:

- Đương nhiên, ngoại trừ những kẻ có thù oán với nhau ra. Còn có những kẻ muốn dùng môn khách, tôi tớ đi kiếm tiền cho mình.

- Giống như ta.

Hồn Vô Kỳ cười.

- Ta không thiếu môn khách, tôi tớ. Mỗi lần phái họ tham gia đổ chiến là có được ít nhất trăm lượng nguyên dịch. Ta cũng đã kiếm được không ít từ chuyện này.

Kỷ Ninh gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.