- Mau chạy đi!
Kỷ Ninh hóa thành một đạo lưu quang đạp nước mà đến trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người rồi xuất kiếm chém đứt dây trói.
- Các ngươi còn không mau chạy?
Kỷ Ninh gầm to rồi lập tức quay đầu đối mặt với cự thú.
Đám người này sau khi được giải thoát lập tức nhặt binh khí dưới đất rồi giúp những người khác cắt dây trói, trong chốc lát bốn trăm người đã tỏa ra bốn phía mà chạy.
- Chạy à, tất cả đóng thành băng cho ta!
Hai mắt Thủy Tê Vương quét khắp bốn phía, nhất thời không khí xung quanh ngưng đọng, nhiệt độ tụt xuống cực nhanh, chỉ trong chốc lát một tầng băng mỏng đã tràn ra. Đám người chậm chân ngay lập tức hóa thành băng, chỉ có nhóm của Đạt Lạp Thúc thoát đi trước tiên mới may mắn thoát khỏi.
- Ta là người Thiết Mộc tộc…Công tử Thiết Mộc tộc kinh hoảng còn chưa nói hết câu cũng đã bị đông thành băng.
Trong nháy mắt mười trượng xung quanh trở thành tử địa.
Lúc này chỉ còn Kỷ Ninh giằng co với Thủy Tê Vương.
Ở phía xa, Đạt Lạp Thúc và hơn mười người may mắn sống sót vô cùng hoảng sợ. Lúc này một gã thanh niên bên cạnh Đạt Lạp Thúc cũng lo lắng hỏi.
- Đạt Lạp Thúc, thiếu niên kia có thể sống không?
- Có thể, chắc chắn có thể.
Đạt Lạp Thúc tuy nói cứng nhưng nội tâm hắn cũng không dám tin tưởng, thiếu niên kia tuy kiếm thuật cực kì kinh người nhưng có thể chống nổi uy lực của Đại Yêu sao?
- Còn không mau chạy!
Kỷ Ninh ở phía xa đã gầm lên.
Một khi bắt đầu chiến đấu thì khoảng cách trăm trượng giữa hắn và Thủy Tê Vương đã không còn đáng kể, hắn căn bản không thể xuất thủ cứu người.
- Chúng ta đi.
Đạt Lạp Thúc cắn răng quát to rồi dẫn tộc nhân rời đi. Đám người còn lại cũng nhanh chân bỏ chạy, tất cả đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Cái rét bao trùm toàn bộ mô đất, trên mặt đất la liệt xác chết, kẻ thì ngã xuống kẻ thì chết đứng như pho tượng. Hơn sáu trăm thi thể, đặc biệt trong đó có hơn năm trăm người dân vô tội bị giết chết làm cho sát ý trong lòng Kỷ Ninh tăng lên mãnh liệt.
- Thiếu niên nhân loại.
Thủy Tê Vương dùng bốn chân như chiếc trụ lớn hướng về Kỷ Ninh đang đứng đối diện.
- Ngươi dám chọc giận ta, những kẻ kia đều là khẩu phần lương thực của ta.
Băng sương bao phủ thân thể Kỷ Ninh, từ lông mi đến da đều được bao trùm bên ngoài bởi một tầng băng sương. Thân thể Kỷ Ninh khẽ dao động làm cho tầng hơi băng mỏng này bị tản đi. Thế nhưng có lượng rất lớn băng sương bay đến bao phủ...Kỷ Ninh đúng là chỉ có thể đứng nguyên một chỗ mà đánh bay lần lượt từng tầng băng sương này.
- Kiếm pháp của ngươi còn lợi hại hơn cả bộ pháp nhưng ngươi cũng chỉ là Hậu Thiên. Mà ta thì lại là Tiên Thiên sinh linh vĩ đại.
Thủy Tê Vương phát ra tiếng cười oang oang.
- Có mấy chục người đã bỏ trốn, thôi lấy ngươi thay vào nhé. Huyết nhục của một tên thiếu niên nhân loại có sức mạnh như vậy còn hấp dẫn ta hơn cả ngàn người bình thường khác.
- Ta chưa giết Tiên Thiên sinh linh bao giờ.
Kỷ Ninh nhìn Thủy Tê Vương qua một tầng sương mỏng, thanh âm lạnh như băng.
- Cho nên khát vọng từ trước đến giờ của ta là giết được một Tiên Thiên sinh linh! Thủy Tê Vương, ngươi với tư cách là Tiên Thiên sinh linh đầu tiên chết dưới tay ta thì ngươi có thể tự hào rồi! Ta sẽ xé xác ngươi ra thành từng miếng từng miếng để ăn, phần còn lại ta sẽ đem về cho cha mẹ và tộc của ta nhấm nháp nốt.
Xoạt!
Trên hai tay của Kỷ Ninh xuất hiện mỗi tay một thanh thần binh lợi kiếm, đó là Bắc Minh Kiếm!
- Song kiếm? Cả vùng Yên Sơn này toàn bộ đều dùng hai tay một kiếm vậy mà ngươi lại dùng song kiếm. Xem ra kiếm pháp của ngươi khá tốt đấy!
Đôi mắt cực lớn của Thủy Tê Vương nhìn thẳng vào Kỷ Ninh, chân lập tức di chuyển rầm rầm trên mặt đất giống như một ngọn núi đang tiến tới.
- Chết đi!
Uỳnh!
Một cái chân cực lớn cỡ mấy người ôm rơi xuống thẳng chỗ Kỷ Ninh, trong không khí phát ra những tiếng rít chói tai rồi lại nổ ầm ầm, trên mặt đất hiện ra từng khe rãnh nứt. Cái chân còn chưa tới chỗ Kỷ Ninh mà đã có sức tàn phá lớn đến vậy.
- Vèo!
Kỷ Ninh liền chém ra một kiếm. Kiếm quang như nước, mờ mờ ảo ảo hóa thành một đường tơ cắt thẳng vào móng vuốt. Khi cái chân toàn da dầy gần tới thì Kỷ Ninh liền hóa thành một cơn gió lui về phía sau.
Uỳnh! ! !
Mặt đất rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện một hố to cỡ vài trượng còn Kỷ Ninh thì đã chạy ra chỗ cách đó gần mười trượng.
- Ngươi không thể trốn mãi được đâu.
Thủy Tê Vương gầm thét chạy nhanh tới. Tuy nhìn nó có bề ngoài vụng về nhưng thân thể khổng lồ của nó khiến cho mỗi bước chân đều làm mặt đất rung động để lại hố sâu đằng sau. Rất nhanh hai đối thú một đuổi một chạy đã tới khu vực giáp ranh giữa mô đất với khu rừng.
Rừng bao phủ ngọn núi này có phạm vi khoảng vài dặm.
- Những cây cối này cơ bản cũng không ngăn được ta đâu.
Thủy Tê Vương gầm thét, thân thể mạnh mẽ đâm thẳng tiến. Những cây đại thụ đối với Thủy Tê Vương cũng chỉ giống như người bình thường nhẹ nhàng nhổ cỏ dại mà thôi.
- Không hổ là loài tê giác nước, lực lượng mạnh hơn nhiều so với đại yêu bình thường.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
- Hơn nữa da của nó lại rất dầy. Nếu ta chỉ sử dụng nội kình thi triển kiếm pháp Thiên Nhân Hợp Nhất thì sẽ không thể nào xuyên qua được lớp da đó. Xem ra nhất định phải dựa vào Thần Ma luyện thể rồi.
Vèo!
Kỷ Ninh nhảy lên đứng ở một tán cây cao lớn mà không làm rơi một cái lá nào xuống. Ở xa xa Thủy Tê Vương đang giương mắt ra nhìn.
- Hả?
Bỗng nhiên Thủy Tê Vương khựng lại. Nó cảm giác được thiếu niên nhân loại này khí tức đang phát sinh ra biến hóa, nhưng nếu nói về độ mãnh liệt thì vẫn còn kém nó một chút.
- Thần Ma luyện thể?
- Đúng.
Bên ngoài da của Kỷ Ninh cũng bắt đầu hiện lên sắc hồng. Lực lượng của Thái Âm, Thái Dương bắt đầu hoàn toàn kích hoạt làm lực lượng ở toàn thân lập tức tăng lên tới cực hạn.
Nếu có thể đột phá thành Tiên Thiên sinh linh thì thậm chí thần lực trong cơ thể còn tràn ra cả xung quanh cơ thể.
- Ha ha, ngươi là một tên Hậu Thiên sinh linh. Mặc dù dựa vào Thần Ma luyện thể cũng còn xa xa không bằng ta được.
Thủy Tê Vương mạnh mẽ lao tới. Cây cối xung quanh bị nó đơn giản dẫm lên đổ rào rào.
- Hừ.
Kỷ Ninh đứng trên tán cây, hai tay cầm chắc kiếm bình tĩnh nhìn về phía Thủy Tê Vương đang đến.