- Bắc Sơn Bách Vi, chỉ có từng ấy thôi à?
Bắc Sơn Hồ liền khiêu khích ngay.
- Thật ngại quá. Ba trăm lượng nguyên dịch đã thuộc về ta rồi. Ta lại lấy sáu trăm lượng nguyên dịch để đánh cuộc với ngươi. Ngươi dám không?
Yên tình, tất cả đều im lặng.
Điện sảnh hoàn toàn tĩnh lặng. Lúc này không ai dám thò đầu ra. Tuy bọn họ không sợ Bắc Sơn Hồ nhưng thật khó tìm được một kẻ cấp độ Tử Phủ tương đương với con tê giác kia. Tất cả mọi người đều đang chờ phản ứng của Bắc Sơn Bách Vi.
...
Bên trong phòng, Bắc Sơn Bách Vi đang nhìn không rời mắt ra bên ngoài, con ngươi rụt lại.
- Chín trăm lượng nguyên dịch. Ta lấy chín trăm lượng nguyên dịch ra đánh cuộc với ngươi. Ngươi dám không?
Bắc Sơn Hồ lại tiếp tục khiêu khích. Hắn phải nhân cơ hội này mà giẫm thật mạnh lên mặt đối phương. Phụ thân Bắc Sơn Dận của hắn cũng khuyến khích hắn giẫm đạp chèn ép tên Bắc Sơn Bách Vi kia.
Yên lặng.
Hồn Vô Kỳ không lên tiếng. Hắn cũng chẳng còn môn khách lợi hại nào nữa. Bắc Sơn Bách Vi nổi gân xanh trên mặt, tự mình lầm bẩm:
- Nhịn, nhịn, nhịn.
- Ta sẽ đi.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh đứng lên.
- Ta đi giết con tê giác kia.
- Ngươi sao?
Hồn Vô Kỳ, Bắc Sơn Bách Vi đều kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh.
- Không được, Kỷ Ninh, nếu ngươi tu luyện thêm vài năm nữa thì có thể dễ dàng giết hắn. Nhưng dù sao ngươi mới chỉ tu luyện mười năm.
Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu.
- Không thể mạo hiểm được.
Trong lòng Bắc Sơn Bách Vi cũng đang lên chút cảm động. Hắn hiểu được. Hiển nhiên Kỷ Ninh thấy chướng mắt nên mới vì hắn mà xuất đầu lộ diện.
Kỷ Ninh liếc mắt ra bên ngoài.
Chín trăm lượng nguyên dịch sao?
Thứ mình thiếu nhất bây giờ chính là nguyên dịch. Nếu giết được con đại yêu tê giác kia thì mình sẽ kiếm được không ít.
- Yên tâm, ta giết hắn.
Kỷ Ninh cười “Như giết một con gà thôi“.
Hồn Vô Kỳ, Bắc Sơn Bách Vi đều sững sờ.
Lời nói này thật quá bá đạo.
- Được, ta sẽ đánh cược với hắn. Nguyên dịch thắng được sẽ thuộc về Kỷ huynh hết.
Bắc Sơn Bách Vi cực kỳ kích động.
- Kỷ huynh. Ta thật không hiểu tại sao ngươi lại mạo hiểu tính mạng vì ta...
Bắc Sơn Bách Vi nhìn Kỷ Ninh, ngập ngừng nói:
- Nếu không thì cứ bỏ đi. Tuy tên Bắc Sơn Hồ này khinh người quá đáng. Nhưng cứ tạm nhịn vậy, sau này ta sẽ giải quyết đến nơi đến chốn với hắn.
Nghĩ tới con đại yêu tê giác hung hãn ở dưới, Bắc Sơn Bách Vi cũng lo lắng cho Kỷ Ninh.
- Không cần phải nói thêm nữa. Không phải nguyên dịch thắng được đều thuộc về ta sao? Vậy là đủ rồi.
Kỷ Ninh cười.
Bắc Sơn Bách vi mở miệng muốn nói nhưng lại thôi.
- Yên tâm. Ta cực kỳ tự tin.
Kỷ Ninh nhếch miệng cười.
- Thật sảng khoái.
Hồn Vô Kỳ đứng bên cạnh nhìn Kỷ Ninh.
- Kỷ huynh. Ta ở đây chờ ngươi quay lại uống rượu tiếp.
Kỷ Ninh gật đầu, mắt hơi sáng lên.
Lần này...
Chính là lần đầu tiên mình biểu hiện ở thành An Thiền. Nếu đã vào thành An Thiền rồi thì cứ để mình khoác lên cái áo 'thiên tài yêu nghiệt' sáng choang đi.
Vốn đã có quyết định gia nhập môn phái, đăc biệt lại nhìn thấy ở đây không ít tinh anh tông phái. Kỷ Ninh liền quyết định thôi không cần phải giấu tài nữa. Mình đã tiềm tu hơn mười năm ở Yên Sơn rồi, ẩn thân như vậy là đã quá đủ. Tới thành An Thiền này, mình phải lộ tài hoa của mình ra thì tông môn mới coi mình là bảo vật cực kỳ quý báu!
Để cho những người có bản lĩnh lớn còn xem trọng mình! Nhờ đó mình có thể cưỡi mây lên trời!
Phải đi con đường của thiên tài, con đường của thiên tài yêu nghiệt!
- Đại yêu tê giác?
Kỷ Ninh nhìn qua cửa sổ, liếc mắt một cái là đã thấy con đại yêu tê giác cực kỳ hung hãn kia.
- Có điều cũng chỉ là tảng đá đặt chân trên con đường của ta mà thôi.
- Người đâu.
Bắc Sơn Bách Vi gọi bồi bàn tới lần nữa, đưa cho chín trăm lượng nguyên dịch. Đồng thời căn dặn nàng dẫn Kỷ Ninh tới đánh với đại yêu tê giác một trận.
Hầu gái kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh. Nàng đứng ở hành lang nên cũng đã chứng kiến được sự hung hãn của con đại yêu tê giác kia. Thiếu niên thanh tú ở trước mắt này muốn đánh nhau với đại yêu tê giác sao?
- Dạ.
Hầu gái cũng không dám nhiều lớn, vội vàng dẫn Kỷ Ninh ra ngoài.
- Kỷ huynh, ta chờ ở đây đợi ngươi mang thắng lợi trở về.
Bắc Sơn Bách Vi và Hồn Vô Kỳ cùng đứng lên nhìn Kỷ Ninh rời đi.
- Cẩn thận một chút.
Bạch Thủy Trạch cũng đứng lên ghé vào tai nói rồi nhìn Kỷ Ninh đi. Có điều Bạch Thủy Trạch cũng rất hiểu...Kỷ Ninh chỉ cần một chiêu đã giết được Hứa Ly chân nhân. Nên có thể chắc chắn tới mười phần giết được con đại yêu tê giác dưới kia.
Kỷ Ninh quay đầu lại, mắt nhìn, đầu gật gật rồi lập tức quay đi ra ngoài.
Dọc theo hành lang lơ lửng, Kỷ Ninh đi theo hầu gái ra ngoài. Ở trên hành lang cũng có vài tên bồi bài khác. Đám bồi bàn này đều tò mò, thương xót, đồng cảm, thương hại nhìn Kỷ Ninh. Trong mắt của bọn họ...thiếu niên ở trước mặt này chắc chắn là môn khách bị phái đi để chết rồi.
- Bắc Sơn Bách Vi, co trứng vào rồi à?
Âm thanh nặng nề kia tiếp tục vang lên khiêu khích.
- Bắc Sơn Hồ, chuẩn bị xem con đại yêu của ngươi chết thế nào nhé.
Một âm thanh trong trẻo vang khắp điện sảnh.
- Còn nữa. Bắc Sơn Hồ, ta cho ngươi biết. Ăn may kiếm được một tên môn khách thì cũng nên khiêm tốn chút. Càng kiêu ngạo thì thua càng thảm đó!
- Thối lắm.
Bắc Sơn Hồ lập tức nổi giận.
- Thế mà tí nữa ngươi sẽ phải nuốt lấy quả rắm đấy.
Bắc Sơn Bách Vi giễu cợt.
Âm thanh của hai vị công tử Bắc Sơn vang vọng.
Kỷ Ninh thì đã đi qua hành lang tới chỗ điện sảnh.
...
- Sao cơ. Dưới tay Bắc Sơn Bách Vi vẫn còn người cơ à? Hắn có nắm chắc thủ hạ của hắn đánh nổi con tê giác kia không?
Một cô gái mặc quần áo sặc sỡ nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới.
...
- Kẻ nào dám chiến đấu với đại yêu tê giác vậy? Là ai?
Công tử mặc áo bào trắng cũng nhìn xuống.
...
- Ồ.
Hỏa Càn đồng tử đang mút tay cũng nhìn xuống phía dưới. Cho dù đang nghiên cứu trận pháp nhưng đổ chiến lại chính là trò náo nhiệt nhất, hơn nữa thời gian diễn ra lại ngắn. Nên dĩ nhiên hắn phải xem.
...
- Rốt cuộc là ai cơ? Ta không tin dưới tay hắn còn có kẻ có thể giết được đại yêu tê giác.
Bắc Sơn Hồ cũng đang nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Từng người đều nhìn không chớp mắt xuống cửa hành lang. Rất nhanh cả đám liền thấy được. Một hầu gái dẫn một gã thiếu niên mặc da thú vào trong điện sảnh. Thiếu niên này mỉm cười như đi du ngoạn vậy.