- Dù sao Địa Long và Tiên Hạc cũng đều mới thu phục nên không thể hoàn toàn trung thành với Kỷ tộc ta. Cho nên ta đều chọn phương pháp quyết liệt nhất, ngắn nhất là “tự bạo“. Hai kẻ đó cũng chỉ kéo dài được chút thời gian. Phần chủ yếu vẫn phải dựa vào người Kỷ tộc.
- Ta biết.
Kỷ Nhất Xuyên gật đầu.
- Giao cho ta. Có điều, Kỷ Ninh!
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía con mình.
Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn cha.
- Con có thể đi được rồi.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, nói thẳng:
- Con ở đây cũng vô dụng. Hơn nữa để thời gian dài lại có thể phát sinh ra biến cố. Tốt nhất là nhanh chóng rời đi.
- Bây giờ con phải đi sao?
Kỷ Ninh trợn tròn con mắt. Phụ thân sắp phải tử chiến một trận mà mình lại bỏ đi sao?
- Đi mau.
Kỷ Nhất Xuyên quát.
Kỷ Ninh thấy vẻ mặt của phụ thân thì liền hiểu ra ngay. Từ trước tới nay phụ thân vẫn luôn là người cao ngạo. Mặc dù là đón nhận cái chết cũng không muốn con mình nhìn thấy.
- Kỷ Ninh.
Kỷ Cửu Hỏa đứng bên cạnh cũng hiểu được tâm tư của Kỷ Nhất Xuyên. Lúc này mở miệng nói.
- Đi mau, ngươi mau đi đi.
Bạch Thủy Trạch ở bên cạnh cũng đi tới, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Ninh. Trong đôi mắt hiện lên vẻ không nỡ cùng yêu mến.
- Bạch thúc.
Kỷ Ninh tiến tới ôm Bạch thúc.
Lúc này đây những người khác trong đó có Bạch thúc đều không thể trốn thoát. Bởi vì bên ngoài đã có đại trận phong cấm! Chỉ có Kỷ Ninh là kẻ duy nhất có thể trốn ra ngoài!
- Phụ thân, Bạch thúc.
Kỷ Ninh ôm Bạch thúc, mắt nhìn sang phụ thân. Nước mắt không thể giữ nổi nữa.
- Đi mau! ! !
Kỷ Nhất Xuyên quát lớn.
Kỷ Ninh đau khổ.
- Không muốn đi đâu! Ta thật sự không muốn đi đâu!
- Ta thật sự muốn ở lại cùng tử chiến một trận với mọi người!
- Muốn liều chết cũng cần dũng khí.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn Kỷ Ninh.
- Mà ép bản thân phải rời đi cũng cần dũng khí! Kỷ Ninh đừng phụ lại sự kỳ vọng của chúng ta!
Bạch Thủy Trạch cũng đẩy nhẹ đầu ra, thúc giục Kỷ Ninh rời đi.
Kỷ Ninh nhìn phụ thân. Nhìn Bạch Thủy Trạch. Nhìn tộc trưởng
- Ta đi đây!
Kỷ Ninh nghẹn ngào nói.
Quay đầu đi theo lối đi do Minh Khi tách ra.
Mặc dù trong lòng muốn gào lên, thật sự không muốn rời xa, thật sự muốn cùng phụ thân, cùng Bạch thúc chiến đấu với kẻ địch.
Nhưng lý trí nói cho Kỷ Ninh biết. Hắn phải đi. Nếu không dù chết, đám người tộc trưởng cũng không nhắm mắt nổi.
Màn hào quang phong cấm như sóng gợn vẫn che phủ bầu trời như trước. Mọi nơi đều bị chặn lại.
Phá.
Phá.
Kỷ Ninh thi triển Tiểu Thiên Kiếm Trận, thi triển Bắc Minh Kiếm. Nhưng tất cả đều vô dụng với phong cấm này.
Vì cái gì, vì cái gì. Kỷ Ninh đau khổ gào lên. Nếu như mình có thể phá vỡ được đại trận phong cấm này, thì phụ thân, tộc trưởng, Bạch Thủy Trạch cùng mọi người đều có thể chọn đường lui! Nhưng vì Minh Long Tỏa Thiên Trận và đại trận phong cấm này có chút khoảng cách nên Kỷ Ninh không thể có được sự phụ trợ của Minh Long Tỏa Thiên Trận. Dĩ nhiên uy lực của Tiểu Thiên Kiếm Trận cũng giảm đi nhiều lần. Đến thực lực lúc liều mạng với Đồng Ngọc cũng biến mất.
Tuy rằng Bắc Minh Kiếm có uy lực rất mạnh, nhưng nó vẫn còn kém xa với đại trận phong cấm.
- Hứa Ly! Nông Tử Đạo! Tuyết Long Sơn!
Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Minh Khí vô trận quanh con Minh Long.
- Kỷ Ninh ta thề. Kiếp này nhất định phải giết sạch bọn ngươi!
Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một phần Vạn Lý Vô Tung Phù.
Vù vù.
Không gian xung quanh rung động.
Kỷ Ninh biến mất.
Dĩ nhiên đã đi xa rồi.
- Sao?
Trong đầu con Giao Long trắng tuyết, Hứa Ly chân nhân nhíu mày. Đại trận phong cấm do hắn bày ra nên đương nhiên hắn có thể cảm ứng được. Có người đang tấn công đại trận phong cấm. Tấn công từ bên trong sao? Xem ra có người trong Kỷ tộc muốn thoát ra, đáng tiếc không có Minh Long Tỏa Thiên Trận phụ trợ thì kể cả là kẻ mạnh nhất Kỷ Ninh cũng không phá được đại trận phong cấm!
- Tốt nhất là chờ chết đi.
Con ngươi lạnh lẽo của Hứa Ly chân nhân thoát ra sát ý.
Tuy hắn đã dùng pháp bảo địa giai Hắc Huyết Thần Châm.
Làm Kỷ Ninh bị thương, nhưng trên thực tế cũng khó có thể cảm ứng được vị trí của Kỷ Ninh. Lúc trước hắn hô hào có thể cảm ứng được vị trí của Kỷ Ninh cũng chỉ là dọa người ta mà thôi! Dù sao những người Kỷ tộc khác đánh lén cũng chỉ có áp lực nhỏ nhẹ với hắn thôi. Nhưng Kỷ Ninh mà đánh lén thì áp lực lại quá lớn. Hắn tin tưởng Kỷ tộc rất quý trọng Kỷ Ninh, cho nên mới cố ý hô hào như vậy.
Hiệu quả đúng như mong đợi. Tên trưởng bối của Kỷ tộc kia như thế nào cũng không cho Kỷ Ninh mạo hiểm.
Hồ Dực Xà nước lạnh như băng.
Vù vù.
Sâu trong hồ nước, một khoảng nước dao động. Kỷ Ninh bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
- Đây là?
Kỷ Ninh nhìn khoảng nước vô tận trước mắt, đồng thời hắn cũng cảm ứng được Thủy Phủ. Nơi này là hồ Dực Xà sao?
Lúc trước, hắn hoàn toàn dựa vào cảm ứng đại khái mà sử dụng “Vạn Lý Vô Tung Phù” dời tới một vị trí nào đó ở hồ Dực Xà. Hồ Dực Xà có diện tích hơn trăm dặm. Kỷ Ninh dời đi lần này đến đúng giữa vùng nước sâu dưới hồ Dực Xà.
- Tiến đến Thủy Phủ!
Kỷ Ninh vừa thoáng nghĩ.
Chỉ cần cảm ứng được Thủy Phủ là có thể lập tức tiến vào.
Dưới làn nước, một cái bóng đầu gấu khổng lồ xuất hiện bên cạnh nuốt chửng Kỷ Ninh vào.
******
Trong đại điện cổ kính của Thủy Phủ, một đám bồ đoàn vẫn xếp đó. Cảnh tượng vẫn như lần trước Kỷ Ninh tiến vào.
- Sao?
Kỷ Ninh xuất hiện trong đại điện. Hắn liếc mắt một cái liền thấy lão ngưu màu đen và con gấu lớn lông vàng ở phía xa xa.
- Ta có thể cảm ứng được, Thần Ma luyện thể của ngươi đã đột phá tới cấp độ Tích Huyết Trọng Sinh. Lần này ngươi tới chắc là muốn tới Thần Thông Điện phải không?
Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh. Bỗng nhiên trong mắt nó hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Kỷ Ninh. Ta có thể cảm giác được trong lòng ngươi đang tràn ngập phẫn nộ, lo lắng, sát ý. Rốt cuộc thì ngươi gặp việc gì vậy?
Trong lòng Kỷ Ninh vẫn còn đang vướng bận chuyên ở Ngưu Giác Sơn. Phụ thân, Bạch thúc, tộc trưởng đều đang sống chết không biết thế nào. Bỗng nhiên nghe con gấu lớn lông vàng nói thế thì giật mình!
Đúng!
Linh hồn động phủ!
Lão ngưu màu đen kia là linh hồn của pháp bảo tiên giai, mà con gấu lớn lông vàng kia còn sâu không Lường được, đến cả Thư Hoa tiên nhân còn không hiểu nổi. Hơn nữa trên người của con gấu lông vàng còn một luồng ý cảnh vĩnh hằng giống y hệt như ý cảnh vĩnh hằng bất diệt của Nữ Oa đồ do mình quan tưởng.