Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ nói:
- Đây là lý do nhiều tu hành giả thích cư ngụ ở Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới, nhiều thế lực cũng muốn chiếm cứ. Nhưng chỉ có Đại Mạc Viện mạnh nhất mới có thể tư cách chiếm giữ nó.
Kỷ Ninh cất bước đi:
- Đi thôi, chúng ta đi Dịch Ba thành.
Hai người đi song song, tốc độ siêu nhanh.
***
Dịch Ba thành là thành thị phồn hoa nhất trong Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới, nó có lịch sử vô cùng xa xưa. Từ khi Vĩnh Hằng giới tồn tại thì đã có Dịch Ba thành. Lịch sử của nó cổ xưa hơn Đại Mạc Viện nhiều. Đại Mạc Viện phá hủy mấy thế lực rước mới chiếm cứ Vĩnh Hằng giới đặt tên là Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới.
Dịch Ba thành cách thời không truyền tống trận rất gần.
Kỷ Ninh và Hỏa Tiên Tử, Tô Vưu Cơ chỉ đi bộ nửa canh giờ là đến chân núi Dịch Ba thành.
Kỷ Ninh ngước nhìn lên trên:
- Cao quá.
Đây là ngọn núi cao trăm vạn dặm, trên đỉnh núi phía tầng mây có một thành thị to lớn, đó là Dịch Ba thành.
Kỷ Ninh cười nói:
- Leo núi đi, đã lâu rồi ta không leo núi.
Tô Vưu Cơ cười nói:
- Từng bước một leo núi, đây chính là cảm giác của phàm nhân.
Đường núi vòng quanh ngọn núi từng vòng kéo lên trên, nếu là trước kia Kỷ Ninh đã trực tiếp bay đến cổng Dịch Ba thành, giờ hắn phải từ từ từng bước một leo núi. Trong Vĩnh Hằng giới không có nơi nào được bay.
Kỷ Ninh đi trên đường núi, cảm thán rằng:
- Vĩnh Hằng giới này vô cùng rộng lớn, to hơn thế giới hỗn độn không biết bao nhiêu lần. Nghe nói trong Vĩnh Hằng giới có rất nhiều di tích cổ.
Tô Vưu Cơ gật đầu nói:
- Ừ, nghe đồn có hơn mười chỗ.
Đến nay còn mười di tích cổ trong Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới chưa bị chinh phục hoàn toàn.
Chủ yếu là vì Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới siêu lớn.
Tô Vưu Cơ chỉ đằng trước:
- Tới rồi.
Đỉnh núi to mấy trăm dặm mà nâng tòa thành mấy chục vạn dặm. Chỉ có phần đáy thành khảm ở đỉnh núi, thoạt trông như thành thị lơ lửng. Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ men theo đường núi đến trước cổng thành.
Trên tường thành có hai chữ Dịch Ba.
Kỷ Ninh ngước nhìn hai chữ, cảm giác dao động cực kỳ huyền diệu:
- Dịch Ba . . .
Dao động đó quá khó tìm, khi cảm ứng làm Kỷ Ninh rất vất vả, cực kỳ khó chịu, chủ yếu vì cách biệt quá lớn.
Kỷ Ninh muốn thoát khỏi nhưng không vùng thoát được, hai chữ không ngừng phát ra dao động.
Kỷ Ninh phun ra búng máu mới tỉnh táo lại:
- Phụt!
Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ đứng bên cạnh hỏi:
- Chủ nhân không biết là không thể nhìn chằm chằm vào hai chữ đó sao?
Kỷ Ninh cười nói:
- Biết, nhưng ta vẫn muốn xem, dù sao nhìn không chết được. Thật lợi hại, chỉ hai chữ đã khiến ta hộc máu, ta không ngộ ra được gì, chỉ cảm giác sâu không lường được.
Trong truyền thuyết đừng nói là Kỷ Ninh, các đại năng Thế Giới cảnh khi nhìn hai chữ đó cũng sẽ hộc máu.
Theo lẽ thường chiếm cứ một tòa Vĩnh Hằng giới sẽ đổi tên.
Đại Mạc Viện chiếm cứ nên Vĩnh Hằng giới sửa thành Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới, nhưng Dịch Ba thành phồn hoa nhất không đổi tên chỉ vì hai chữ Dịch Ba không thể xâm phạm. Hai chữ này là trung tâm nguyên tòa thành, có uy năng tối cao. Hai chữ luôn ở đó, có muốn đổi thì tu hành giả khác cũng sẽ gọi là Dịch Ba thành.
Nên nhiều tu hành giả nghi ngờ lâu thật lâu về trước khi Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới được sáng tạo nên gọi là Dịch Ba Vĩnh Hằng giới.
Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ cảm khái:
- Không biết ai viết hai chữ này, có lẽ người viết ra có thực lực mạnh hơn Đại Mạc Đạo Quân một chút.
Kỷ Ninh gật gù:
- Ừm!
Chuyện bình thường, dù là Đạo Quân cũng phân chia thực lực cao thấp, trong người đi theo của Tố Phong Đạo Quân cũng có một vị Đạo Quân đấy thôi.
Tưởng tượng sự cường đại của đám tồn tại cổ xưa khiến lòng Kỷ Ninh kích động. Hắn và Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ cùng vào Dịch Ba thành. Đây là tòa thành phồn hoa nhất, có một quy định cơ bản là cấm đánh nhau trong thành, ai làm trái sẽ bị trận pháp cấm chế trong Dịch Ba thành tự phát công kích.
Kỷ Ninh đi trên đường cái rộng rãi:
- Thật phồn hoa.
Đập vào mắt là Tổ Thần Tổ Tiên đầy rẫy khắp nơi, rất nhiều Chân Thần Chân Tiên.
Tô Vưu Cơ nói:
- Sợ là một nửa tu hành giả nguyên Đại Mạc Vực đều tập trung tại đây. Trong Dịch Ba thành có hàng ngàn vị Thế Giới cảnh.
Kỷ Ninh gật đầu, nơi này cường đại cũng an toàn nhất, không ai dám đánh nhau trong này.
Nếu ra khỏi Dịch Ba thành thì muốn chém giết gì không ai can.
Kỷ Ninh nhìn phía xa:
- Đó chắc là Vạn Bảo cung?
Cạnh con phố phía xa có một cung điện rực rỡ tỏa vô số ánh sáng chiếm diện tích lớn. Cung điện tỏa ra dao động, một luồng dao động đại biểu cho một món Đạo Chi Thần Binh. Trong cung điện cố ý tỏa ra dao động ước chừng có trăm món Đạo Chi Thần Binh.
Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ cảm khái:
- Đúng rồi, đây chính là Vạn Bảo cung, nơi nhiều pháp bảo nhất trong Dịch Ba thành. Tại đây muốn mua pháp bảo gì cũng có, còn được đặt riêng Đạo Chi Thần Binh. Ngay cả pháp bảo có căn nguyên trong truyền thuyết miễn trả đủ giá là có thể mua được, nhưng cái giá rất khủng khiếp.
Kỷ Ninh gật đầu, hắn biết điều này, vì chủ nhân của Vạn Bảo cung chính là Đại Mạc Đạo Quân.
Mời Đại Mạc Đạo Quân hỗ trợ bắt mười, hai mươi Thần Thế Giới làm nô lệ trả giá không nhiều bằng một món pháp bảo có căn nguyên. Muốn mua pháp bảo như vậy phải trả cái giá không thể tưởng tượng, đủ làm đám Thần Thế Giới liều mạng điên cuồng vì nó.
Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ truyền âm:
- Chủ nhân muốn mua gì, bán gì đều có thể giao dịch tại đây, an toàn nhất. Hơn nữa Vạn Bảo cung sẽ không tiết lộ tin tức.
Kỷ Ninh lẩm bẩm:
- Ta biết.
Đệch, Vạn Bảo cung an toàn thật, hắn bán mấy món Đạo Chi Thần Binh đổi một trăm phương hỗn độn linh dịch thì Vạn Bảo cung sẽ không quan tâm, nhưng nếu đổi tất cả thành mảnh nhỏ pháp bảo thì đồ ngốc cũng đoán ra được Kỷ Ninh có pháp bảo rất đáng sợ, cần nhiều mảnh nhỏ pháp bảo rút ra ngũ hành chi tinh phục hồi.
Nên biết thân phận của Đại Mạc Đạo Quân quá cao, không thể ở lại đây quản lý Vạn Bảo cung, có lẽ là các Thần Thế Giới, Hỗn Độn Tiên Nhân quản lý Vạn Bảo cung.
Món đồ đủ khiến đám Thế Giới cảnh thèm thuồng, thậm chí theo dõi Kỷ Ninh.
Không có danh dự nào là vô giá, chỉ xem giá có cao không. Một pháp bảo có căn nguyên đủ để các Thần Thế Giới, Hỗn Độn Tiên Nhân vứt mặt mũi âm thầm xuống tay.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Phải mất công chút.