- Trấn áp?
Gã thanh niên phẫn nộ chỉ vào Kỷ Ninh.
Bảy cái đại ấn từ trên cao bỗng nhiên hạ thấp xuống, đồng thời nhanh chóng khép lại, biến thành một ngọn núi lớn đánh về phía Kỷ Ninh.
- Phá.
Kỷ Ninh cũng chỉ lên phía trên, kiếm quang của Đại Thiên kiếm trận biến thành hai con thần long màu đen phi thẳng lên trời.
Bành.
Ngọn núi cực lớn đập xuống dưới, hai con thần long liền bị tán loạn rồi biến mất, việc này khiến đồng tử Kỷ Ninh co rụt, vội vã thi triển thần thông, biến thành một cự nhân ba đầu sáu tay cao trăm trượng, sáu bàn tay cùng lúc vung lên, hung hăng đánh thẳng vào ngọn núi đang lao xuống.
- Ầm ầm.
Trời đất rung chuyển, bản thể Kỷ Ninh bị đánh bay thẳng xuống dưới, bị vùi lấp trong lòng đất, xung quanh đất đai hoàn toàn bị lõm xuống, dần truyền ra bốn phương tám hướng.
Kỷ Ninh từ ngực trở xuống đều bị vùi trong đất bùn, vội đảo thân một cái lao ra ngoài.
- Ha ha ha, tướng quân thật có bản lãnh.
Kỷ Ninh vừa cười vừa nhìn thanh niên mặc giáp bạc.
Gương mặt gã thanh niên trầm xuống.
- Đáng chết, đáng chết.
Trong lòng gã thanh niên không cam tâm, hắn đã thấy được thực lực của Kỷ Ninh, hắn thừa nhận là uy lực kiếm trận của đối phương rất mạnh. Thế nhưng nếu là luận thực lực chân chính, Kỷ Ninh còn xa mới bằng được hắn, hắn chính là tồn tại cực hạn ở cấp Thiên Tiên!
Nhưng trận chiến này không phải là so thực lực cao thấp, mà là muốn bắt trói đối thủ lại.
Nếu đơn thuần là so tài cao thấp, hắn có thể chuyên tâm điều khiển bảy đại ấn khi nãy là pháp bảo Thuần Dương hạ phẩm để thi triển ra chiêu mạnh nhất, nhưng do muốn vây khốn địch, cho nên phải phân tâm ra điều khiển sợi dây thừng, lại còn phải tiêu phí không ít tâm tư để thi triển uy năng mạnh nhất của sợi dây, muốn trói lại Thần Ma tu luyện Bát Cửu Huyền Công không phải là việc dễ dàng.
Vì phải phân tâm điều khiển dây thừng, nên không thể nào thi triển ra chiêu mạnh nhất của bảy đại ấn.
- Ngươi thắng?
Gã thanh niên nhìn Kỷ Ninh.
- Ta không giết được ngươi, cũng không bắt được ngươi.
Rõ ràng thực lực hắn vượt hơn Kỷ Ninh.
Nhưng không thể nào bắt được Kỷ Ninh.
Bát Cửu Huyền Công này lợi hại... Trừ phi thực lực hai người chênh lệch thật sự rất lớn, mới có thể đánh tan Kỷ Ninh trước rồi sau đó bắt giữ. Tất nhiên là vị tướng quân này với Kỷ Ninh chưa đến mức chênh lệch như vậy.
Tướng quân mặc giáp bạc cuối cùng cúi đầu xuống, không giết được Kỷ Ninh, không tránh được bị trừng phạt, giờ chỉ có thế cố gắng giảm bớt tổn thất thì mới có thể giảm bớt mức trừng phạt.
- Tốt.
Kỷ Ninh mỉm cười gật đầu.
- Đây mới gọi là sáng suốt.
Trong mắt Mộc Tử Sóc cũng đã có vẻ giải thoát, ngay vừa rồi Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc và tướng quân mặc giáp bạc đều lập nhiều lời thề Thiên Đạo, Kỷ Ninh hứa hẹn... chỉ cần để Mộc Tử Sóc tự do, sẽ tuyệt đối không truyền bí mật ở cổ bảo ra ngoài. Mộc Tử Sóc cũng thế, tuyệt đối không tiết lộ bí mật ở đây.
Gã tướng quân tất nhiên thả tự do cho Mộc Tử Sóc.
- Tướng quân, kính xin mở đại trận ra, để chúng ta đi.
Kỷ Ninh đứng giữa không trung, Mộc Tử Sóc đứng bên cạnh đã được giải thoát, toàn thân trở nên tràn đầy sức sống, hắn cũng tràn đầy hy vọng vào tương lại.
- Đừng nóng vội.
Gã tướng quân than thở.
- Trước khi đi, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin xấu.
Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc biến sắc.
Tin xấu?
- Lần này ta thảm bại.
Tướng quân nói.
- Cấm địa này đề phòng sâm nghiêm như thế, mặc dù chúng ta đã bắt những cao thủ khôi lỗi này lập nhiều lời thề Thiên Đạo không được chạy trốn, một khi chạy trốn sẽ bị chết ngay. Cho nên tới bây giờ vẫn không có ai có thể lẻn vào... nhưng gặp phải Bát Cửu Huyền Công, tính ra ta cũng thật không may mắn.
- Đừng nói nhảm nữa, cuối cùng ngươi muốn nói gì?
Kỷ Ninh nhíu mày quát.
Gã tướng quân xúc động một hồi, rồi nhìn về phía Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc cười lạnh nói:
- Khuất Hoàn phụ trách một ít việc vặt trong cổ bảo đã chết. Nếu ta đoán không lầm, Mộc Tử Sóc đã mang thần hồn thân nhân của hắn mang đi.
Mộc Tử Sóc đứng bên quát:
- Vậy thì sao?
- Các ngươi đã từng nghe tới Long Hồn Ngọc chưa?
Gã tướng quân cười tủm tỉm nói, có thể chọc tức hai người trước mắt được một chút, hắn cũng thấy thoải mái.
- Long Hồn Ngọc?
Mộc Tử Sóc, Kỷ Ninh biến sắc. Kỷ Ninh ở núi Phương Thốn cũng đã học hỏi nghiên cứu nhiều nên biết rõ Long Hồn Ngọc. Còn Mộc Tử Sóc thì nghiên cứu sâu sắc về đạo khôi lỗi, tất nhiên là đã nghe nói qua về tài liệu Long Hồn Ngọc này.
Chỉ cần thần hồn tiến vào Long Hồn Ngọc, sẽ hòa làm một với Long Hồn Ngọc, cuối cùng cũng không có cách nào rời khỏi, tuy nhiên cũng được Long Hồn Ngọc bồi bổ, chỉ cần không bị công kích, không bị phá hủy sẽ có thể sinh tồn vĩnh cửu. Những cao thủ khôi lỗi thường đem Long Hồn Ngọc cắm vào trong khôi lỗi, để thần hồn trong Long Hồn Ngọc hoàn toàn điều khiển khôi lỗi, sẽ làm cho khôi lỗi tràn đầy linh tính.
- Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra? Gã tướng quân mỉm cười nói.
- Quả cầu bằng ngọc óng ánh giữ thần hồn kia, chính là Long Hồn Ngọc!
- Cái gì?
Mộc Tử Sóc kinh sợ.
- Xong?
Kỷ Ninh nhìn về phía sư đệ, thần hồn của Du Hạ ở trong quả cầu Long Hồn Ngọc kia, như vậy vĩnh viễn sẽ không thể nào rời khỏi, chỉ có thể mãi mãi ở trong nơi nhỏ bé như thế. Quả thật đây không phải là sự thống khổ thường, lại còn vĩnh viễn không có cơ hội đầu thai luân hồi.
- Có lẽ đây cũng là chuyện tốt.
Kỹ Ninh thầm nghĩ.
Việc này cũng có hai mặt.
Thần hồn của Du Hạ cùng Long Hồn Ngọc hòa làm một thể, vĩnh viễn không thể đi ra ngoài, không thể đầu thai, thật là thống khổ.
Nhưng như vậy có thể luôn luôn ở cùng Mộc Tử Sóc rồi.
- Mộc Tử Sóc.
Gã tướng quân đứng phía xa cười lạnh nói.
- Thần hồn thân nhân của ngươi có thể vĩnh viễn ở cùng ngươi, ngươi rất hạnh phục ha. Nhưng đừng quên, nàng vĩnh viễn phải ở trong nơi nhỏ bé kia, sẽ thống khổ tới mức nào. Thống khổ này sẽ theo nàng vô tận thời gian, cho đến một thời điểm nàng bị công kích, phá hư mà chết, đó cũng là lúc nàng hồn phi phách tán.
Mộc Tử Sóc cắn răng:
- Tiểu Hạ...
Hắn áy náy.
Kỷ Ninh thấy vậy âm thầm thở dài, gã tướng quân đứng phía xa lại hục hặc cười nói:
- Ngươi thấy ta rất tốt phải không, còn nói cho các ngươi biết tin này. Được rồi, đi nhanh đi.
- Đi.
Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn gã tướng quân, thu Mộc Tử Sóc vào bên trong tiên phủ tùy thân, lập tức phi lên trời, trận pháp trên bầu trời cũng không ngăn trở chút nào, Kỷ Ninh liền bay ra xa, rồi thi triển dịch chuyển không gian, biến mất không còn thấy gì nữa.&