Mãng Hoang Kỷ

Chương 293: Chương 293: Lưu bút của tiên nhân (1)




- Kỷ Ninh sư huynh.

Từ trên không trung, một bóng người đứng trên con khôi lỗi Thanh Long hạ xuống. Đúng là Mộc Tử Sóc.

- Không ngờ Kỷ Ninh sư huynh lại tới sớm hơn ta.

- Sóc sư đệ.

Kỷ Ninh cười rồi lập tức nhắc nhở:

- Ngàn vạn lần đừng có dại mà nhìn chằm chằm thẳng vào Hắc Bạch đồ. Đạo ẩn chứa trong Hắc Bạch đồ quá uyên thâm. Chúng ta không dễ gì thừa nhận được ngay đâu. Tốt nhất là nên quan sát từng bộ phận của Hắc Bạch đồ thôi.

Đáng tiếc là đã nói chậm.

Vừa mới nói chưa hết thì Mộc Tử Sóc đã không tự chủ được, mắt dán vào Hắc Bạch đồ làm đầu óc cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo ngã lên con khôi lỗi Thanh Long. Hiển nhiên nếu tính về thần hồn thì hắn còn chưa thể bằng được Kỷ Ninh nên khả năng thừa nhận cũng kém hơn nhiều.

Nghe được lời của Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc gật đầu liên tục.

- Được rồi vậy thì không nhìn thẳng vào Hắc Bạch đồ nữa.

- Đi, xem qua xem sao đã.

Lúc này Kỷ Ninh qua xem mặt khác của tấm bia. Ở hai bên của tấm bia Hắc Bạch đồ còn có hai tấm bia nữa, chất liệu cũng giống tấm bia này nhưng lại tỏa ra ánh sáng trắng mờ. Kỷ Ninh có cảm giác rất rõ ràng rằng ba tấm bia này đều được bảo vệ bởi trận pháp. Có lẽ là tiên nhân của Hắc Bạch học cung bố trí.

Dù sao Hắc Bạch học cung có được 'Hắc Bạch đồ' thì mới quật khởi được. Đây chính là sinh mạng của cả Hắc Bạch học cung.

Các đời tiên nhân điên cuồng bổ xung các loại trận pháp cấm chế làm cho nơi này trở nên cực kỳ nguy hiểm. Một khi động vào là sẽ có không biết bao nhiêu trận pháp cấm chế do các đời tiền bối để lại bùng phát. Sợ rằng đến cả Thiên Tiên cũng khó giữ nổi mạng.

- Ba tấm bia đá. Một tấm là Hắc Bạch đồ. Hai tấm còn lại là do tiên nhân đời trước để lại.

Kỷ Ninh nhìn qua. Ba tấm bia đá rộng tầm trăm trượng, mặt trên có Lưu lại rất nhiều các vặn tự ghi chép. Sợ rằng phải đến cả vạn câu. Từ đó có thể suy ra trong lịch sử tồn tại của mình, Hắc Bạch học cung đã đào tạo ra không ít tiên nhân.

Rất nhanh, ánh mắt của Kỷ Ninh đã dừng lại ở một góc của Hắc Bạch đồ rồi nhìn chằm chằm vào một bộ phận trong đó.

Đường màu đen, đường màu trắng...

Hoàn toàn trái ngược nhưng lại hòa quyện vào với nhau. Kỷ Ninh đắm chìm trong loại huyền diệu tự nhiên này. Mộc Tử Sóc ở bên cũng đang đám chìm trong Hắc Bạch đồ.

Các đời đệ tử lần đầu quan sát Hắc Bạch đồ đều có được những cảm ngộ riêng. Do tích lũy thường ngày, cảm ngộ Đạo thường xuyên nên khi quan sát 'Hắc Bạch đồ' sẽ ngộ ra tương đối những gì mình cần.

- Vù vù vù vù...

Kỷ Ninh khoanh chân ngồi đó tìm hiểu, ngưng tụ ra Thủy Hỏa Liên Hoa xung quanh.

Tầng tầng cánh sen quay quanh Kỷ Ninh

Có sáu tầng cánh sen xuất hiện...rồi sáu tầng cánh sen đột nhiên biến mất. Rồi sau đó lại có bốn tầng cánh sen được ngưng tụ ra. Bốn tầng cánh sen này đã ngưng tụ tới mức như thật thể.

Thời gian trôi qua.

Đảo mắt đã qua nửa canh giờ.

Vù vù...

Bốn tầng cánh sen nhìn như thật biến mất rồi lại có hai tầng cánh sen ngưng tụ ra. Trong hai tầng cánh sen này, một tầng có màu đỏ, tầng kia có màu xanh. Hai tầng lá sen nhìn rất thật.

- Vù vù vù vù...

Cánh sen xoay tròn. Áp lực giữa hai tầng cánh sen tạo ra càng ngày càng mạnh. Hai tầng cánh sen hiện lên rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn rõ gân lá ở tầng cánh sen màu xanh biếc giống như cánh sen đang phát triển vậy.

- Sao?

Kỷ Ninh tỉnh táo lại.

- Hậu tích bạc phát.

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.

- Xem ra ta cảm ngộ 'Đạo' nước, lửa, gió đã tới bình cảnh cả rồi.

Hắn nhìn sang phía Mộc Tử Sóc ở bên.

Mộc Tử Sóc vẫn đang đắm chìm như mê như say trong bức tranh.

- Ta có Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ nên dù Hắc Bạch đồ có trợ giúp với ta thì cũng không thể nhiều hơn Mộc Tử Sóc được.

Kỷ Ninh đi tới một tấm bia ở bên cạnh. Tất cả những chữ trên tấm bia này đều do các đời tiên nhân Lưu lại.

Một hàng vặn tự dài.

- Con đường tu tiên. Đại tranh chi đạo (đạo tranh đấu). Ngũ Sửu Lưu tự!

Ý chí mãnh liệt này ập thẳng vào mặt làm Kỷ Ninh như nhìn thấy trước mặt mình có một người tu tiên đang không ngừng đi lên, tranh đấu với trời, tranh đấu với đất, tranh đấu với người, tranh đấu với yêu quái...

- Đâu óc phải bình tĩnh, làm việc phải dũng cảm.

Sự lạnh lẽo vô hình ẩn chứa trong đó.

- Lòng đã có hướng đi thì đi tới đâu tan tác tới đó.

Ở đây thì lại viết lên với vẻ đầy tự tin bất khuất. Con đường đạo tâm của người này mãnh liệt không thể ngăn cản. Ai ngăn là giết.

- Phàm trần thế tục thối nát. Ta chỉ cầu có hai chữ: Trường Sinh.

Hoặc là bá đạo.

Hoặc là ngạo nghễ.

Hoặc là lạnh lùng nghiêm nghị.

Hoặc là tiêu dao.

Hoặc là đạm bạc.

Hoặc là bình thản.

Các Lưu bút của các đời tiên nhân để lại làm đạo tâm của Kỷ Ninh phải trải qua từng thử thách một. Hắn như thấy được năm tháng đằng đẵng tiếp theo của mình. Đã là người tu tiên thì ai cũng cố gắng giữ vững đạo tâm của mình để tiếp tục bước tiếp trên con đường này.

- Đạo tâm phải thật mạnh mẽ. Đạo tâm phải thật kiên định. Đạo tâm phải thật tinh khiết.

Kỷ Ninh thầm nhủ.

Mạnh mẽ, kiên định, tinh khiết.

Đó là những cảm nhận đầu tiên của Kỷ Ninh sau khi đọc lưu bút của các tiên nhân để lại. Có thể bước tới tiên nhân thì họ đã có thể làm sáng tỏ những gì mình cần trong lòng rồi. Hơn nữa đạo tâm cũng cực kỳ tinh khiết kiên định, không để tâm ma lôi kéo. Qua những năm tháng mài giũa, đạo tâm của bọn họ đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng một khi đạo tâm của tiên nhân bị mê muội. Tín niệm sẽ sụp đổ. Làm cho đạo tâm tôi luyện trong cả ngàn năm bị mất trong phút chốc! Thậm chí còn có thể mất cả khả năng khống chế nguồn nguyên lực cực kỳ mạnh mẽ trong người, dẫn tới chết tại chỗ.

Từ đó có thể thấy được, con đường tu tiên vốn là con đường khiêu chiến với vận mệnh đầy gian nan.

- Ước muốn của ta chính là cầu được tiêu dao tự tại. Chỉ cầu có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.

Kỷ Ninh xem được những dòng này thì đạo tâm lại càng thêm tinh khiết.

Sự tra tấn dày vò của bệnh tật ở kiếp trước đã để lại cho hắn một tinh thần không bao giờ lùi bước trước vận mệnh, không bao giờ để vận mệnh chi phối.

Cái chết của cha mẹ ở kiếp này lại càng làm cho Kỷ Ninh có khát vọng mãnh liệt về việc tự nắm giữ vận mệnh trong tay.

Mà muốn nắm giữ được vận mệnh thì nhất định phải có thực lực đủ lớn! Phải mạnh mẽ thì mới có thể tiêu dao tự tại được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.