Mãng Hoang Kỷ

Chương 1092: Chương 1092: Luyện kiếm thiên hạ (1)




Kỷ Ninh vốn là tuyệt thế thiên tài Kiếm đạo, đã sớm đại thành Kiếm đạo. Hiện tại hắn lại dùng Ngũ Bảo Kiếm Thuật siêu việt cực hạn Kiếm đạo làm căn bản. Lại tìm hiểu ảo diệu của kiếm thuật, mặc dù rất nhỏ. Thế nhưng cũng đủ để làm cho đối phương nhận được ích lợi vô cùng.

- Có lẽ, đây mới là căn bản của kiếm đạo. Vứt bỏ tất cả lực lượng như tâm lực, Kiếm Lực ra bên ngoài. Khi đó mới có thể tìm được căn bản của nó. Ngũ Bảo Kiếm Thuật chính là một môn kiếm thuật trực chỉ căn bản chính thức. Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đi trong Tam giới, so kiếm với vô số người trong Tam giới này.

Trong lòng Kỷ Ninh đã có chỗ hiểu ra, lúc này hắn mới làm ra quyết định này.

Bộ Phong và Kỷ Ninh giao thủ một ngày một đêm, Cửu Nha Thiên Thần thì thi triển thủ đoạn hoàn toàn ngăn cách chung quanh lại. Khiến cho các phàm nhân trong thôn xóm không nhìn ra được trận giao thủ này. Người có thể ở bên cạnh, đứng ngoài quan sát trận chiến này chỉ có Cửu Nha Thiên Thần và thiếu niên vô cùng bẩn kia mà thôi.

Hộc, hộc, hộc.

Sắc mặt của Bộ Phong trở nên trắng bệch.

Hắn cố gắng kiệt lực thi triển kiếm thuật, cho nên chân nguyên Tử Phủ đã sớm hết sạch. Vì vậy hắn chỉ có thể dựa vào Linh đan để bổ sung, hiện tại Linh đan của hắn rốt cục cũng đã tiêu hao hầu như không còn. Lúc này trong lòng của hắn vô cùng lo lắng, hắn biết rõ. Linh đan thì tính là gì chứ, có thể giao thủ cùng với vị tồn tại thần bí này mới là đại vận của hắn. Hắn khát vọng có thể giao thủ lâu hơn nữa.

- Tốt rồi, có thể ngừng.

Kỷ Ninh mở miệng, hắn cũng cảm giác được rõ ràng công kích của đối phương đã trở nên yếu đi. Hiển nhiên Chân Nguyên đã tiêu hao hết.

Bộ Phong chỉ có thể dừng lại mà thôi.

- Đây là một ít Linh Đan, có thể bổ sung cho chân nguyên của ngươi.

Kỷ Ninh ném ra một lọ Linh Đan.

Bộ Phong tiếp lấy, sau khi tra một chút, hắn lập tức kinh hỉ kích động không thôi.

Trời ơi.

Chỉ sợ dù là Nguyên Thần Đạo Nhân cũng không cầm ra được nhiều Linh Đan như vậy a. Chỉ là hắn cũng không biết, đây là chiến lợi phẩm mà Kỷ Ninh trắng trợn tàn sát vô số Tiên Ma trong chiến tranh giới vực mà lấy được. Lúc ấy số lượng Tán Tiên bị hắn giết rất nhiều. Một kiếm cũng là mười vạn Tán Tiên, mỗi một vioj Tán Tiên, lúc chiến tranh đều mang theo một lượng lớn tiên đan linh dược. Kỷ Ninh tùy ý xuất ra một lọ cũng là hàng tàng trữ của những Tán Tiên kia. Đối với tu sĩ Tử Phủ nho nhỏ như Bộ Phong mà nói, đương nhiên là kinh hỉ rất lớn rồi.

- Tiền bối, ta có thể tái chiến rồi.

Bộ Phong nói.

- Được rồi.

Kỷ Ninh cười nói:

- Cửu Nha, chúng ta đi.

- Vâng, Phủ chủ.

Cửu Nha Thiên Thần cung kính nói.

Xoát một cái.

Thiếu niên mặc áo bào trắng này và lão bộc đầu hói cứ như vậy biến mất không thấy.

- Chuyện này, chuyện này...

Bộ Phong kích động vạn phần, một lọ đan dược này chỉ sợ có thể so sánh với toàn bộ bảo vật của Nguyên Thần Đạo Nhân a. Mà những kiếm pháp huyền diệu vô cùng hắn đã ghi nhớ kia... Những thứ này có thể trở thành ngọn hải đăng trên con đường tu tiên của hắn! Làm cho hắn có thể đi xa hơn, cũng có thể thực hiện được khát vọng trong lòng hắn.

- Phụ thân?

Thiếu niên vô cùng bẩn ở bên cạnh nhìn qua Bộ Phong.

- Đi, về nhà, tranh thủ thời gian về nhà.

Bộ Phong nói, lúc này hắn kéo tay nhi tử về trong phòng nhà mình ở trong thôn xóm. Lập tức đem một lượng lướn kiếm pháp giao chiến trước đó ghi nhớ lại. Hắn sợ mình sẽ quên mất.

Đoạn thời gian về sau...

Bộ Phong là dạy bảo nhi tử, tìm hiểu kiếm pháp, về sau càng bước vào cánh cửa Kiếm đạo. Mười sáu năm sau, Bộ Phong trở về môn phái lúc trước, lúc này hắn cũng đã là cao thủ Kiếm đạo.

...

Trên thuyền gỗ trên sông.

- Phủ chủ, người đã thi triển ra Ngũ Bảo Kiếm Thuật do đệ nhất kiếm tiên trong Tam giới sáng chế ra. Kiếm pahsp siêu việt cực hạn Thiên Đạo. Cho dù chỉ có một chút, thế nhưng đối với tu sĩ Tử Phủ kia mà nói, cũng đã vận khí lớn lao a.

Cửu Nha Thiên Thần nói. Hắn đã từng quan sát Ngũ Bảo Kiếm Thuật, Ngũ Bảo Kiếm Thuật ẩn chứa uy áp mà ngay cả đám người Thiên Tiên cũng không gánh được.

Mà một ít chiêu thức rải rác, chỉ cần là chiêu thức thì cũng khó mà hiểu nổi.

Thế nhưng Kỷ Ninh lại tự mình thi triển, lại luận bàn cùng với Bộ Phong, lúc này Bộ Phong mới có thể chính thức hiểu rõ được những chiêu thức kia lợi hại. Đương nhiên hắn lại càng dễ tìm hiểu hơn trước.

- Ta cũng có cảm ngộ.

Kỷ Ninh cười nói.

Kỳ thật lúc giao thủ cùng với Bộ Phong kia nửa canh giờ, tất cả thủ đoạn của Bộ Phong Kỷ Ninh đều có thể phá giải, sở dĩ hắn giao chiến trọn vẹn một ngày một đêm cũng là bởi vì bản thân Kỷ Ninh đang không ngừng thử nghiệm, cảm ngộ.

- Bên ngoài ba nghìn dặm có một tu sĩ Tử Phủ có chút am hiểu kiếm pháp, đi.

Tâm lực của Kỷ Ninh quét qua, lập tức phát hiện ra bên ngoài ba nghìn dặm đang có một gã tu sĩ ã Tử Phủ đang tu luyện phi kiếm chi thuật, có chút bất phàm.

Bên trên một ngọn núi. Một nữ tử mặc áo xám, trên mặt có vết sẹo đang đứng, đang điều khiển phi kiếm của mình.

Bỗng nhiên bên cạnh nàng đột nhiên trống rỗng xuất hiện một thiếu niên mặc y phục màu trắng cùng với một lão bộc hói đầu.

- Ồ?

Nữ tử mặc áo xám có vết sẹo này sợ tới mức nhảy lên, sau đó lập tức cung kính nói:

- Bái kiến tiền bối.

- Dùng ngươi phi kiếm, dùng hết toàn lực công kích ta.

Thiếu niên mặc áo bào trắng mở miệng.

- Sao?

Nữ tử mặc áo bào xám có vết sẹo này khẽ giật mình, thiếu niên thần bí này thật sự quá kỳ quái, bất quá nàng cũng không dám cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Cho nên lúc này đã bắt đầu động thủ.

...

Thời gian trôi qua. Từng ngày qua đi.

Thần Vương thống lĩnh trận doanh của Vô Gian Môn ngẫu nhiên dò xét, ngẫu nhiên tìm hiểu. Cứ như vậy truy tung Kỷ Ninh chừng nửa tháng, rốt cục Thần Vương cũng đã không còn kiên nhẫn nữa. Dù sao đối với Thần Vương mà nói, Kỷ Ninh cũng không tính là một uy hiếp gì quá lớn. Chỉ là phiền toái nho nhỏ mà thôi. Phóng mắt ra khắp Tam giới, người chân chính có uy hiếp trí mạng đối với Vô Gian Môn vẫn là đám người Chân Thần Đạo Tổ của trận doanh Nữ Oa. Cho nên hắn đã làm ra rất nhiều chuẩn bị vì trận chiến cuối cùng này.

- Không ngờ Kỷ Ninh này lại đang tỷ thí cùng với một ít Tu Tiên giả nhỏ yếu. Cứ luyện kiếm như vậy? Thật sự là nực cười, cho dù có chỗ lĩnh ngộ, thế nhưng có thể lợi hại được tới đâu cơ chứ.

Thần Vương cũng không muốn dò xét tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.