Mãng Hoang Kỷ

Chương 443: Chương 443: Mang đi (2)




- Sư phụ, tên Kỷ Ninh này có thần hồn rất mạnh, chẳng lẽ lại là tiên nhân chuyển thế?

- Cho dù là tiên nhân chuyển thế thì cũng chẳng tác dụng gì với Đông Duyên tộc ta.

Bắc Cù tiên nhân truyền âm lạnh nhạt nói.

Hắc Bạch học cung cũng không thiếu tiên nhân chuyển thế.

Cái gì gọi là tiên nhân chuyển thế? Đó đều là những địa tiên, tán tiên không còn hi vọng nên mới chọn cách chuyển sang kiếp khác! Tuy chuyển sang kiếp khác có thể dễ dàng trở lại thành địa tiên nhưng kiếp trước đã không thành công thì kiếp này có thể độ kiếp thành Thiên Tiên sao?

Thần niệm của Kỷ Ninh đứng vững làm cho thần niệm của đối phương phải lùi bước! Kỷ Ninh hiểu được những người này đến với ý xấu!

- Tiểu Vân.

Bắc Cù tiên nhân cơ bản không thèm nhìn Kỷ Ninh mà nhìn vào Cửu Liên:

- Phải trở về rồi.

- Không phải đợi tới lúc ta trở thành Nguyên Thần đạo nhân thì mới phải trở về sao?

Cửu Liên nhíu mày:

- Vì sao phải về sớm như vậy, ai bảo ta trở về?

Nàng có địa vị trong bộ tộc cực cao. Cho dù là tiên nhân cũng không có tư cách ra lệnh cho nàng.

- Lão tổ tự mình ra lệnh mời người về.

Bắc Cù tiên nhân trịnh trọng nói.

- Lão tổ?

Cửu Liên ngẩn ra.

Ở trong một vài bộ tộc, thỉnh thoảng sẽ có một vài tồn tại mạnh mẽ có địa vị cao hơn cả tộc trưởng, thủ lĩnh. Giống như Kỷ Ninh có địa vị trong Kỷ tộc cũng vậy! Địa vị của hắn đã vượt xa tộc trưởng. Tuy rằng không phải tộc trưởng, thủ lĩnh, nhưng lại thật sự là lãnh tụ.

Mà ở Đông Duyên tộc. Lão tổ Đông Duyên mới thật sự là lãnh tụ của Đông Duyên tộc. Đó là một tồn tại đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, phải lấy 'ức' làm đơn vị đo số năm. Có thể sống lâu như thế thì dĩ nhiên không phải là tán tiên! Cấp cao ở Đông Duyên tộc đều nhận định lão tổ đúng là Thiên Tiên. Nhưng lão tổ cũng chưa từng thừa nhận hay công khai.

Thực lực của hắn luôn là một ẩn số. Thỉnh thoảng có vài lần ra tay. Những kẻ được gọi là tán tiên đều không có cách nào có thể chống cự được với hắn.

Không người nào dám trái lời hắn. Hắn ẩn cư trường kỳ, ít khi nhúng tay vào việc của bộ tộc. Nhưng khi nào lên tiếng là người khác đều phải tuân theo. Với lão tổ Đông Duyên tộc mà nói, việc bãi miễn thủ lĩnh bộ tộc cũng chỉ là một câu nói. Từ đó có thể thấy được địa vị của hắn!

- Lão tổ? Ta, ta…

- Cửu Liên cắn răng. Nàng được đặt vào chức thủ lĩnh hạ nhiệm là do có quan hệ với lão tổ. Lão tổ cực kỳ yêu quý nàng.

- Ta trở về với ngươi.

Cửu Liên đáp.

Bắc Cù tiên nhân gật đầu nhẹ. Hắn không e ngại Cửu Liên dám phản kháng. Ở Đông Duyên tộc, không có ai dám phản kháng lão tổ! Trừ khi thật sự muốn phản bội cả bộ tộc. Cửu Liên nhìn về phía Kỷ Ninh ở bên, truyền âm nói:

- Chờ ta.

- Ừ.

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.

- Đi thôi.

Bắc Cù tiên nhân thúc giục.

Lúc này Cửu Liên đi về phía Bắc Cù tiên nhân. Chín tên Nguyên Thần đạo nhân kia cùng lượng lớn Huyền Minh Vệ Đông Duyên tộc đều vây quanh Cửu Liên đi vào trong chiến thuyền.

Bắc Cù tiên nhân còn quay đầu nhìn Kỷ Ninh, truyền âm nói:

- Ngươi tên là Kỷ Ninh? Ta thấy người tốt nhất nên tỉnh táo nhìn cho rõ. Tiểu Vân không phải là đệ tử bình thường trong bộ tộc. Nếu như ngươi chọn một người con gái bình thường ở bộ tộc thì đã đành. Nhưng nàng nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của Đông Duyên tộc. Còn ngươi. vẫn chưa xứng dây.

Nói xong, đôi mắt lạnh như băng nhìn vào Kỷ Ninh rồi lập tức quay người về phía Cửu Liên đi vào trong thuyền.

Ở trên chiến thuyền, Cửu Liên nhìn xuống dưới.

Trên mặt hồ, Kỷ Ninh nhìn lên. Ánh mắt của hai người hòa cùng một chỗ.

Uỳnh.

Không gian xung quanh bắt đầu tạo nên gợn sóng. Cả chiến thuyền khổng lồ biến mất.

Kỷ Ninh dõi mắt nhìn Cửu Liên theo chiến thuyền biến mất, trong lúc nhất thời cảm thấy trống vắng.

- Không xứng?

Kỷ Ninh thì thào tự nói. Ánh mắt trở nên cứng rắn hơn.

- Công tử.

- Ninh nhi.

Ở xa xa, một pháp bảo lá cây bay tới, phía trên có Thu Diệp, Bạch Thủy Trạch, Thanh Thanh. Bọn họ vừa cũng thấy chuyện kia. Tuy rằng ở khoảng cách xa nên không biết đã nói những gì. Nhưng rõ ràng thấy Cửu Liên bị mang đi.

- Công tử, không sao chứ.

Thu Diệp cực kỳ lo lắng.

- Không có gì, trưởng bối ở bộ tộc của sư tỷ nhớ sư tỷ, muốn gặp lại sư tỷ mà thôi.

Kỷ Ninh nói.

Đây là sào huyệt của Đông Duyên tộc, cấm người ngoài tiến vào. Mà lúc này trên bầu trời xanh thẳm có một con thuyền lớn đang từ từ bay vào trong dãy núi Đông Duyên.

- Đã trở về.

Cửu Liên nhìn về dãy núi quen thuộc ở xa xa. Đây là quê quán của nàng.

- Tiểu Vân, đi thôi, đi gặp lão tổ.

Bắc Cù tiên nhân nói.

Cửu Liên ngoan ngoãn đi theo.

Mây mù lập tức xuất hiện. Bắc Cù tiên nhân dẫn Cửu Liên điều khiển mây mù bay thẳng tới khu cấm địa trên dãy núi Đông Duyên.

- Lão tổ thật sự muốn ngăn cản ta sao?

Cửu Liên thầm nghĩ. Lúc còn nhỏ, lão tổ rất yêu chiều nàng. Nàng cũng rất tôn kính lão tổ nên luôn nghe theo lời lão tổ.

Vù vù.

Một đường bay thẳng tới khu cấm địa trong Đông Duyên tộc, những thủ vệ ở cấm địa thấy Bắc Cù tiên nhân và Cửu Liên đi thì không ai dám cản lại.

Sau một lát bay, hai người bọn họ đã tới một hẻm núi yên tĩnh.

Trong hẻm núi có một nhánh sông chảy xuôi, bên cạnh con sông có một nam tử mặc áo quần giản dị đang nhàn nhã ngồi đó thả câu.

- Lão tổ.

Bắc Cù tiên nhân hạ xuống, cung kính nói.

Cửu Liên nhìn thấy nam tử áo lam này thì trong mắt hiện lên vẻ kính nể, khẽ nói:

- Lão tổ.

- Bắc Cù, ngươi lui xuống trước đi, để tiểu Vân lại.

Nam tử áo lam vẫn ngồi câu cá như trước chứ không hề quay đầu lại.

- Dạ.

Bắc Cù tiên nhân cung kính lùi lại.

Trong khe núi chỉ còn lại nam tử áo lam và Cửu Liên. Cửu Liên cực kỳ quen thuộc nơi đây vì lúc còn nhỏ đây chính là nơi nàng sinh sống. Cũng chính bởi vì có lão tổ ủng hộ. nên nàng mới có thể không bị cản trở, trực tiếp trở thành thủ lĩnh kế nhiệm:

- Tiểu Vân.

Nam tử áo lam quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt của hắn có chút vui mừng làm cho lòng người sinh ra cảm giác thân thiết. Hắn ngồi ở đó thả câu như một người thường, không có. chút hơi hướng cường giả nào. Nhưng những tiên nhân ở cả Đông Duyên tộc gặp mặt hắn đều phải cung kính không dám xúc phạm.

- Lão tổ.

Cửu Liên hơi cảm thấy có chút câu nệ.

- Ta nghe nói ngươi đã chọn được đạo lữ.

Nam tử áo lam cười nói:

- Tên là Kỷ Ninh à?

- Dạ.

Cửu Liên gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.