Mãng Hoang Kỷ

Chương 587: Chương 587: Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ (2)




Trên bầu trời xuất hiện một bức tranh dài vạn dặm, gần như là che toàn bộ trời. Thậm chí nhìn vào bức tranh còn có thể thấy được cả một thế giới trong đó.

- Rầm rầm!

- Rầm rầm!

- Rầm rầm!

Mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai Vạn Tượng chân nhân đám Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân cùng bị khống chế kéo lên cao. Tất cả đều bị hút vào. Còn bức tranh rộng vạn dặm kia cũng bắt đầu gợn sóng. Mỗi người chạm vào bức tranh đều tạo ra một chút sóng, như nước mưa rơi trên mặt hồ.

Chỉ qua nhát mắt.

Hơn mười vạn người đều biến mất.

Chủ điện Thiên Mang Điện, hoàng đế áo đen mỉm cười, hờ hững nói:

- Lần thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này diễn ra trong một năm, các vị cứ từ từ mà xem. Mở tiệc.

Lập tức có lượng lớn hầu gái đi tới.

Bày ra từng chiếc bàn, đưa rượu tiên, quả tiên lên.

Một đám Thiên Tiên lão tổ cùng khoanh chân ngồi xuống. Còn những người đi theo Thiên Tiên lão tổ thì đều ngồi sau những Thiên Tiên lão tổ.

- Có thể quan sát được toàn bộ mọi việc xảy ra trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ.

Hoàng đế áo đen chỉ về bức tranh đang lơ lửng trên mây mù xa xa. Thế giới trong bức họa vạn dặm hiện ra rõ ràng. Từng ngọn núi, sông, trăng, và hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân cùng hiển hiện ra.

- Đông Duyên, ngươi nói xem tại sao mà bệ hạ lại coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này vậy?

Một lão già lấm tấm hoa râm ngồi cạnh Đông Duyên lão tổ nói:

- Tự mình chủ trì, rồi còn hạ lệnh nữa. Thậm chí trước đám đông Thiên Tiên chúng ta, hắn vẫn chỉ để ý tới đại hội Tiên Duyên kia. Chẳng lẽ đại hội Tiên Duyên lần này có gì đặc biệt sao? Chẳng lẽ có nhân vật lợi hại nào chuyển thế? Ta nhớ là mấy chục năm trước, Âm tào Địa phủ bị tấn công, lục đạo luân hồi bị hỏng mất. Liệu việc này có quan hệ với nhau không?

- Ta cũng chẳng biết được? Có điều việc lục đạo luân hồi hỏng là việc cực lớn, thế lực đằng sau thật là kinh người đấy. Tốt nhất là chúng ta nên ngoan ngoãn mà ở thế giới này, đừng có ra ngoài chạy loạn. Không chừng lại chẳng biết ngã xuống khi nào đâu. Huống chi dù lục đạo luân hồi có hỏng, nhưng lão nhân gia đạo tổ vẫn có hơn chục thế giới trong tay, xây dựng được luân hồi. Chúng ta có lão nhân gia đạo tổ bao che thì cũng không cần phải hoảng sợ.

Đông Duyên lão tổ truyền âm nói.

Lão giả tóc lâm râm cũng gật đầu.

Khi Đông Duyên lão tổ và Lương Giang lão tổ còn đang lo lắng cho tương lai thì phía sau Đông Duyên lão tổ, Cửu Liên vẫn đang cẩn thận nhìn vào bức tranh.

Bức tranh vạn dặm thật sự quá lớn, hoàn toàn có thể nhìn rõ từng người ở bên trong.

- Kỷ Ninh ở đâu?

Cửu Liên nhịn không được, cố gắng tìm kiếm.

- Kỷ Ninh ở đâu?

Uất Trì Tích Nguyệt ngồi khoanh chân đằng sau Diên Vương cũng cẩn thận tìm kiếm trên bức họa kia:

- Đệ đệ à, đệ nhất định phải cẩn thận đấy, nhất định phải thật cẩn thận đấy.

- Chủ nhân đâu?

Ở quảng trướng phía dưới, trong đội ngũ người quận An Thiền, con chó trắng tuyết và thiếu nữ áo xanh đang đứng bên cạnh Mộc Tử Sóc. Kỷ Ninh đã vào chiến đấu nên không thể dẫn linh thú vào theo. Cho nên Bạch thúc và tiểu Thanh tạm thời đi bên Mộc Tử Sóc để xem.

- Yên tâm đi, sư huynh ta có tư chất nghịch thiên. Khi trước ở Vu Giang tiên phủ, đối mắt với cảnh đường cùng, cuối cùng sư huynh vẫn có thể giết chết Thiếu Viêm Nông và Thần Ma kia. Hắn tuyệt đối không dễ dàng buông xuôi chịu chết đâu.

Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên, nhìn về không trung. Phía trên đang chiếu ra một thế giới khổng lồ.

Hình ảnh thế giới kia chính là tình hình bên trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.

Hoàn toàn có thể thấy rõ từng gốc cây ngọn cỏ thậm chí là bóng người trên núi non.

Ánh mắt của Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc nhanh chóng nhìn về phía một đám người trong bức tranh.

- Nhìn kìa.

Bỗng nhiên Bạch thúc mở miệng ra chỉ về phía một chỗ.

Mộc Tử Sóc và tiểu Thanh theo ánh mắt của Bạch thúc lập tức nhìn ra. Quả nhân, ở góc đó, trong một cái khe núi có một thiếu niên mặc da thú.

- Sư huynh.

Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên.

- Chủ nhân.

Tiểu Thanh hưng phấn nhìn.

Ngũ Phong tiên nhân ở bên cũng nhanh chóng phát hiện ra. Trong mắt cũng đầy chờ mong.

Lúc này trên quảng trường, đội ngũ người tới từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả đều cố gắng tìm người của họ. Bọn họ nhanh chóng tìm ra rồi bắt đầu lặng yên nhìn theo, yên lặng mong chờ người của mình có thể thành một trong chín mươi sáu người còn sống.

Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.

Kỷ Ninh chỉ cảm thấy mình chạm vào bức tranh rồi cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, tới lúc nhận ra thì thấy mình đã đứng ở giữa một khe núi.

- Khe núi?

Trong tay Kỷ Ninh lập tức xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm. Hắn cẩn thận nhìn bốn phía. Cẩn thận tới mức...không dám dùng cả thần thức. Bởi vì một khi dùng thần thức, có thể phát hiện ra kẻ địch nhưng đồng thời đối phương cũng có thể phát hiện ra mình. Dù sao hơn phân nửa người tham gia đại hội Tiên Duyên đều đã có thần thức.

- Vèo.

Bỗng nhiên trước mắt lóe sáng lên. Một ngọc phù hiện ra trước mặt.

- Mỗi người trong hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân các ngươi có một khối tín phù. Nếu không muốn chiến đấu, chọn buông xuôi thì chỉ cần ném ngọc phù này đi là ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.

Giọng nói của hoàng đế Đại Hạ vang lên trong đầu từng người.

Lúc này Kỷ Ninh đưa tay ra nắm lấy khối tín phù

Sau khi lấy tín phù xong, Kỷ Ninh nhìn về phía khe núi trước mặt. Trong khe núi chỉ có một mình hắn.

- Ta đã tách ra khỏi Dư Vi sư tỷ và Lạp Tháp sư huynh rồi. Mà cũng đúng thôi, hoàng đế Đại Hạ đâu dễ gì để chúng ta ở cùng một chỗ. Hơn nữa theo quy định, có càng nhiều 'tín phù' thì càng có hi vọng vượt qua thử thách. Ta không giết người, người cũng tới giết ta. Trong lần thử thách này, nhất định phải giết.

Trong lòng Kỷ Ninh vẽ ra kế hoạch. Bỗng nhiên tai hắn hơi động đậy.

Oang...

Một luồng dao động nhè nhẹ truyền tới.

Kỷ Ninh lập tức lao vèo một tiếng, bay thẳng tới mép núi, lặng lẽ nhìn về chỗ nguồn dao động ở xa xa. Chỉ thấy trên vùng hoang dã ở xa xa có tám tên nam nữ đang chia ra, thi triển pháp thuật, pháp bảo...Trong lúc nhất thời, nước lửa va chạm, trời đất biến đổi. Bọn họ đều là thiên tài tuyệt đỉnh ở khắp nơi trên vương triều Đại Hạ. Mỗi người đều có ngạo khí của thiên tài, đâu dễ gì nhận thua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.